~~~~
Lúc Diêu Lương trở về Diêu gia, trừ màu hồng còn chưa tan trên má và độ cung khóe miệng không hạ xuống được thì còn có một cái áo khoác còn lớn hơn một nửa so với thân hình anh.
Anh thở gấp, bị tinh dịch bắn lên chân lại không giận dữ. Nhưng Nghiêm Ngật lại như đã làm một chuyện thống khổ đến cỡ nào, hắn thô lỗ nhét lại dương v*t đang dâng trào của mình vào quần, ánh mắt như chứa thâm cừu đại hận quay đi, lấy khăn giấy lau sạch đôi chân trắng nõn kia, cuối cùng lại giơ tay lấy cái áo khoác đang khoác trên đầu gối đáng yêu của Diêu Lương ra.
"Không được!" Cánh tay Diêu Lương căng thẳng, giữ chặt áo khoác rụt về sau.
Nếu để hắn biết mình, mình...., Diêu Lương cắn môi dưới, nhìn người đàn ông đang ngẩn người vì động tác cự tuyệt của mình, mở miệng nói, "Anh ra ngoài trước được không...."
Anh nói xong lại muốn che mặt, rõ ràng đã đến tuổi này rồi nhưng giọng điệu của chính mình vừa rồi lại giống như mấy đứa trẻ làm nũng đòi ăn hồ lô đường.
"Được." Người đàn ông trả lời xong liền trực tiếp xoay người đi ra rồi đóng cửa lại, động tác liền mạch lưu loát, không có sự tìm tòi nghiên cứu, chỉ có dứt khoát nghe theo mệnh lệnh của Diêu Lương, so với chó đã được huấn luyện còn nghe lời hơn.
Diêu Lương ở trong phòng sửa sang lại bộ dạng của mình để có thể ra ngoài gặp người khác, cầm cái khoác bị dâm dịch của mình làm ướt nhẹp trên tay, lại dùng mu bàn tay lạnh băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tinh-thuy-tinh/884858/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.