~~~~
Không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh tí tách của nước rơi.
Lông mày hắn cao và dốc, đôi mắt hẹp dài, lúc nhìn thẳng người khác hẳn là sẽ có sát khí đi.
Diêu Lương liếc trộm qua bên cạnh, nghĩ như thế.
Bọn họ ngồi trên một ghế sô pha, ai cũng không nói chuyện.
Bởi vì bị gián đoạn nên năng lực khơi gợi đề tài của anh cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả câu "Hôm nay thời tiết rất tốt đúng không?" do vị thầy giáo dương cầm dư thừa nhiệt tình dạy anh cũng không nghĩ ra.
Mắt thấy không khí vừa quỷ dị vừa yên lặng như vậy giống như muốn duy trì rất lâu, Diêu Lương nghiêng đầu vừa định mở miệng liền đối diện với một đôi con ngươi.
Có lẽ là do ấn tượng đầu tiên nên sau khi biết hắn là một người mũi đao liếm máu người, Diêu Lương vẫn luôn cảm thấy xung quanh tròng đen của người đàn ông này luôn có một vòng màu máu nhuộm đẫm tròng mắt trong sự thô bạo hung ác.
Mà hiện tại, chủ nhân của đôi mắt này đang đưa một ly trà cho anh, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Khát sao?"
Giữa trưa Diêu Lương đã ăn rất nhiều nhưng canh uống hơi ít, nên lúc này xác thật cũng có khát nước, anh duỗi tay ra nhận rồi nói cảm ơn.
Lúc đầu ngón tay chạm nhau, tĩnh điện thường xuất hiện trong mùa đông năm ngoái xuyên qua bọn họ, hai người đều bị điện giật đến hơi tê.
Tay người đàn ông rất vững chắc, đợi Diêu Lương cầm lấy chung trà mới thu tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-tinh-thuy-tinh/884855/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.