13.
Trên đường trở về nhà, trong đầu tôi quanh quẩn giọng nói dịu dàng trầm thấp của bác sĩ Ngụy.
Không phải cái gì khác, mà tất cả đều là...
Hoa lựu có công dụng trị chảy máu cam, viêm tai giữa, cầm máu vết thương hở...
Dùng một lượng hoa lựu vừa phải vò nát, nhét vào lỗ mũi, cầm được máu rất nhanh.
Người bệnh táo bón không được ăn lựu...v.v...
Về đến nhà đã hơn 11 giờ, mẹ tôi nghe thấy động tĩnh, mở cửa thò nửa cái đầu ra hỏi: "Về rồi à?"
Tôi ôm tim, bật đèn lên: "Mẹ làm con sợ suýt chết rồi đây này!"
"Bác sĩ thế nào?"
"Khá tốt, anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm, à đúng rồi, anh ấy tặng con một túi lựu, con để trên bàn, nhưng mà ba con bị táo bón, mẹ đừng để ba ăn."
"Táo bón và lựu thì có liên quan gì?"
Tôi thuật lại toàn bộ những lời bác sĩ nói cho mẹ nghe.
"Được lắm!" Mẹ vỗ vai tôi, hai mắt tỏa sáng, "Vậy có nghĩa là chuyện thành rồi đúng không?"
Nói đến cái này, tôi lại nhớ tới hai chữ "về sau" của bác sĩ.
Tôi ngại ngùng cười: "Chắc vậy ạ."
"Tốt rồi tốt rồi, hôm nào rảnh dẫn nó qua nhà chơi, chúng ta làm quen với nhau một chút." Mẹ dặn.
Tôi giật mình: "Nhanh quá rồi đó! Bọn con mới ăn có một bữa cơm thôi mà!"
Mẹ hoài nghi hỏi: "Ăn có một bữa mà tới tận giờ này?"
"Còn đi xem phim, anh ấy không đi xe, con đưa anh ấy về."
Động tĩnh của tôi và mẹ đã đánh thức ba, ba tôi cũng ngó ra xem náo nhiệt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-thu-truoc-khi-ket-hon/161807/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.