—
4.
Thang máy đưa tôi và anh ấy đi lên, khoảng cách giữa chúng tôi là một cánh tay.
Cả hai tập trung nhìn chằm chằm cửa thang máy trước mặt.
Không khí có chút câu nệ, hơi xấu hổ, không biết phải làm sao, hơn nữa tôi còn cảm giác được nhịp đập của trái tim tôi đang lặng lẽ tăng tốc.
Thật là, sống trên đời 26 năm, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.
Đây chính là cảm nắng trong truyền thuyết… không phải, nhất kiến chung tình sao?
Hai giây sau, cửa thang máy lại mở ra, một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ đi vào.
Hả? Nhanh vậy đã tới rồi à?
Trên màn hình vẫn hiện số “1”.
Chời ụ, hai chúng tôi chưa ai nhấn nút thang máy hết.
Lên tới tầng bốn, Ngụy Nam Lâm sóng vai đi cạnh tôi, bỗng quay sang hỏi: “Cậu làm nhân viên kinh doanh à? Hay là mới đi tham dự hôn lễ về?”
“…..” Tôi cúi đầu nhìn một thân trang phục khoa trương ngày hôm nay của mình, “Anh hiểu lầm rồi, đây là đồ mẹ tôi mua cho tôi, bình thường tôi không mặc mấy bộ đồ này.”
Nếu biết bác sĩ mặc giản dị như vậy thì tôi đã mặc áo hoodie quần dài rồi, vừa nãy lúc lái xe sợ làm nhăn âu phục nên tôi đã phải ngồi thẳng lưng suốt cả đoạn đường đó.
Tui khổ quá mà =((
Lần này chúng tôi đi vào từ cửa bắc, tôi chỉ về hướng gã đầu trọc kia, giải thích: “Tôi không biết nhà hàng này có hai cửa, ban nãy vào ở cửa khác nên chỉ nhìn thấy người ở chỗ kia.”
“Tôi cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-thu-truoc-khi-ket-hon/161802/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.