-Song Tử... –Thiên Bình nặng giọng... Rồi gương mặt vô thần lên tiếng:
-Tôi không nhìn thấy cậu!
-Không, không thể nào! Thiên Bình, tôi đang ở ngay trước mặt cậu! Cậu nhìn thấy tôi mà đúng không?
Song Tử vội nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay anh của Thiên Bình, bức xúc cất tiếng. Thiên Bình lắc đầu, khóe mắt cô ánh lên những hàng nước, cô khó tin lắc đầu:
-Tôi không thấy, cậu đã tắt đèn đúng không? Trời đã tối tại sao cậu còn chưa bật đèn vậy Song Tử?
Thiên Bình với tay lên không trung, Song Tử vội đón lấy và ôm lấy Thiên Bình vào lòng. Cả người Thiên Bình run lên từng đợt, gương mặt vô cảm của cô không còn nữa, cô sợ hãi lên tiếng:
-Tôi... Song Tử, tôi... Huhuhu...
-Bình tĩnh Thiên Bình, đã có tôi ở đây, cậu sẽ không sao cả! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Một lúc sau...
-Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Song Tử sốt ruột lên tiếng hỏi và không khỏi cầu nguyện cho Thiên Bình. Bác sĩ khẽ gật đầu với Lâm Hàn, rồi trả lời Song Tử:
-Cậu đừng lo lắng, đây chỉ là mất thị lực tạm thời.
-Mất thị lực tạm thời? --Song Tử nhíu mày.
-Cũng giống như mất trí nhớ tạm thời, làm theo lời căn dặn của tôi, khoảng vài ngày sau cô ấy sẽ lấy lại thị lực thôi! Cùng lắm thì sẽ mất một tháng!
-Hả? Một tháng sao? Nhưng ngày mai tôi phải đến trường!
Thiên Bình nghe như sét đánh ngang tai. Lâm Hàn đứng bên cạnh liền nhắc nhở:
-Dù mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-thien-co-oi-anh-yeu-em/2693416/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.