Phòng 135…
- Được rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, đã đến giờ ngủ rồi! _Thiên Bình đỡ mẹ mình nằm xuống, bà Bảo Thiên có vẻ còn ngóng phía cửa phòng:
- Song Tử nó…
- Lâu lắm cậu ấy mới gặp lại mẹ, nên có lẽ họ đang còn nói chuyện với nhau… _Thiên Bình hiểu ý của mẹ mình, nên đã lên tiếng giải thích.
Bà Bảo Thiên khẽ ậm ừ, rồi dặn dò con gái:
- Con cũng nghỉ ngơi sớm đi, tiểu cân!
- Con biết mà mẹ! _Thiên Bình cười nhẹ, rồi tắt đèn. Căn phòng giờ chỉ còn lấp loáng ánh đèn mờ màu vàng…
Cạch!
- Sư Tử????
Thiên Bình vừa bước khỏi phòng, đã chạm chán với Sư Tử ở ngoài và bất giác thốt lên. Sư Tử nhíu mày nhìn cô, rồi mới khẽ ồ lên:
- Thiên Bình?
Hai chữ “Thiên Bình” từ miệng Sư Tử đã vô tình kéo cô ra khỏi vai làm cô giáo, cô đã quên mất lúc này mình đang là Thiên Bình, và xém nữa thì… Thiên Bình khẽ hắng giọng:
- Vậy… sao cậu lại ở đây? Không phải tới đòi nợ tôi chứ?
- Hả? À, cái đó tôi chưa cần, chỉ là em trai tôi đang nhập viện thôi… _Sư Tử ngông ngông trả lời, Thiên Bình có chút hốt hoảng:
- Bạch Dương bị làm sao ư?
- Không sao, nó chỉ bị thương nhẹ thôi, à mà… _Sư Tử lia ánh nhìn sang Thiên Bình:
- Cô biết em trai tôi tên Bạch Dương à?
- A… _Thiên Bình giờ mới biết mình bị lố, cô vội tìm cách giải thích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-thien-co-oi-anh-yeu-em/2693411/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.