- Vừa lúc, tôi chưa ăn gì, bạn tốt à, chúng ta ăn cùng nhá!
Bạn... tốt? Khóe miệng ST giật giật, cái thằng trời đánh trước mặt, ai là bạn tốt của cậu ta chứ, cái thái độ giả tạo này là gì đây.
- Ô, Sư Tử và Song Tử hôm nay ăn trưa cùng nhau à?
Kim Ngưu và Nhân Mã là người đầu tiên bước vào lớp, ngạc nhiên khi nhìn thấy ST và SoT đang ngồi đối diện nhau và ăn chung 1 hộp cơm, nhưng có vẻ không hòa khí lắm. Còn phải nói, lúc nãy, là TB bảo cả 2 hãy cùng ăn, vì cô làm cũng nhiều. Dù ST có chống trả kháng cự cỡ nào, cũng không thay đổi được quyết định của TB. Thế này đâu có giống cảm ơn. Lại còn nói, TB nói xong đã bỏ đi, để lại bầu khí u ám giữa 2 thái cực khác nhau, nhưng vì có camera và không muốn TB bực mình, nên cả 2 bất đắc dĩ... Nhưng mà, có nói thế nào thì, không biết vô tình hay cố ý mà SoT cứ gắp cùng đồ ăn với ST, rồi 2 đứa “âm thầm” giành giật... trong im lặng và ánh mắt như tia điện, chẳng khác gì chó với mèo...
- Chậc, ngày thường 2 chúng mày không thèm đội “nhà” chung, vậy mà... tao không biết chúng mày lại là đam mĩ đấy!
- Muốn chết hả?! _Lời Vĩnh Kỳ vừa dứt thì ST và SoT cùng phản bác ngay, khiến nụ cười đểu cáng gian tà của thằng họ Hứa thêm rộng:
- Uí giời, còn tâm đồng ý hợp vậy còn, ngại cái gì, thời đại này chúng mày không phải sợ, tao sẽ tẩn hết đứa nào dám nói 2 đứa mày này nọ...
Grắc... rắc...
Hứa Vĩnh Kỳ đang cười cợt thì nghe tiếng xương tay vang lên dòn giã, tự dưng lạnh sống gáy và toát mồ hôi hột, gương mặt của SoT và ST bắt đầu có ý cười:
- Tao nghĩ mày bị tẩn đầu tiên đấy...
Bốp! Bốp! Bốp!
.
.
Giờ học thể dục...
Có thể nói, đây là tiết học nhẹ nhàng nhất của lớp 11S, tuy tiết học nào chúng nó cũng “nhẹ nhàng”, nhưng tiết học này, chúng nó tha hồ quậy phá, bày trò mà không có giáo viên nào phàn nàn cả, vì thầy giáo thể dục đẹp trai – Dương Song Ngư đã đặc biệt ban cho chúng nó cái quyền “tự do dân chủ” này mà...
Mặc cho cái đám ồn ào kia chơi đùa ngoài sân cỏ với những trái bóng, SoT lại tìm cách chuồn khỏi phạm vi tiết học, mang theo bộ đồng phục bóng đá màu trắng vào khuôn viên trường học, đi tìm “cô ấy” để hỏi tội chơi. Tội gì á? Là cái tội, tại sao lại làm cơm hộp cho tên ST đáng ghét kia mà không làm cho anh, nếu không phải tình cờ anh để quên điện thoại trên lớp thì... tên khốn đó sẽ nốc hết đồ ăn đấy quá...
- A, em học sinh, cho tôi hỏi 1 chút!
Đang tự kỷ trong lòng, bỗng có người gọi, SoT quay sang nhìn người đó với vẻ mặt ngây ngô. Người đó liền lên tiếng:
- Cho tôi hỏi, trường này có học sinh nào tên Diệp Thiên Bình không?
- Diệp Thiên Bình? Anh tìm cậu ấy làm gì? _SoT vừa nghe câu hỏi của người lạ thì âm thầm đánh giá anh ta 1 lượt, cao ráo, đẹp trai, ưa nhìn, thiếu điều là kém hơn anh thôi (Oẹ... ATSM dã man),trong lòng tự dưng khó chịu với người trước mặt, dù anh ta chưa hề đắc tội gì với anh, nhưng, tìm TB là 1 cái tội lớn đấy.
- À, tôi tìm em ấy có chút chuyện riêng...
- Chuyện riêng? Aisss, vậy là không được rồi, chắc định tỏ tình chứ gì? _Lâm Hàn chưa nói hết câu, SoT đã 1 mặt phất lờ câu trả lời của anh, đã thế còn đuổi đuổi anh ra khỏi trường:
- Anh về đi và thôi ngay cái ý định ấy đi, vì tôi là bạn trai của cậu ấy! Đi đi!
Lâm Hàn bị 1 thằng nhóc học sinh đuổi khỏi trường, còn nói với bảo vệ anh là tên lừa đảo, không được cho anh vào, sau đó bỏ đi. Lâm Hàn đứng chôn chân tại chỗ, vừa nãy thằng nhóc bảo anh định tỏ tình với TB, không phải chứ, anh đang bị nó hiểu lầm rồi... Thật ra anh đến là để đưa điện thoại cho cô, mẹ cô đã nhờ vậy, vì cô đã để quên mất điện thoại. Và thấy trong ghi chú của điện thoại, ngày này cũng có nhắc đến địa điểm trường cấp 3 Zodiac nên... Ai ngờ lại bị bạn trai con bé hiểu lầm... buồn cười thật...
Lâm Hàn đành lấy danh thiếp ra, đưa cho bác bảo vệ và xin phép được vào trong, coi như là thuận lợi...
- Ủa? Bác sĩ Lâm?
Đang đi trên hành lang trống, bỗng 1 giọng nói có chút quen quen vang lên khiến Lâm Hàn phải quay lại... trông... quen lắm. Lâm Hàn mở miệng:
- Cô biết tôi?
TB giật mình nhận ra, phải rồi, cô đang ở trong bộ dạng của Diệp Bảo Bình mà, phải cẩn trọng hành động và lời nói chứ, Lâm Hàn chỉ biết TB, chứ không biết BB, bây giờ, nên giải thích thế nào đây...
- À, có 1 lần tôi đi khám bệnh và bác sĩ ấy là anh, nên có thể biết 1 chút! _TB lóng ngóng gãi đầu giải thích, hi vọng không có gì sơ suất. Coi như cô may, Lâm Hàn chỉ à 1 cái mà không nghi ngờ gì, cô đành đánh trống lảng:
- Tới tiết của tôi rồi, xin phép anh!
- Khoan đã... _Lâm Hàn vội gọi TB lại, làm TB toát hết mồ hôi, có khi nào... bị phát hiện, nhưng TB lo quá rồi:
- Cô có biết học sinh Diệp Thiên Bình ở trường này không? _LHàn lên tiếng hỏi, TB được thở 1 cái nhẹ nhõm, cơ mà...
- Anh tìm tô... à Thiên Bình có chuyện gì? _Lại 1 lần nữa, TB xém nói hố. LHàn giải thích:
- Tôi đến để đưa điện thoại mà em ấy để quên ở bệnh viện, mẹ em ấy nhờ tôi vậy!
- À, anh cứ để đấy, tôi sẽ đưa cho em ấy, thật làm phiền anh quá, đưa đến tận đây thế này! _TB giờ mới phát hiện ra mình để quên điện thoại, tự trách bản thân sao đãng trí thế, rồi cười xòa với vị bác sĩ trẻ kia, khiến ai đó ở gần đó tức điên. LHàn cười khách sáo, đang quay bước về thì TB gọi lại:
- À, nhờ anh chuyển lời giùm tới mẹ... tới bác gái, Thiên Bình hôm nay sẽ về trễ 1 chút, vì em ấy có sẽ đi chuyển đồ tới nhà mới của họ nhé!
- Tôi sẽ chuyển, nhưng mà, sao cô lại biết? _LHàn vô tư hỏi, khiến TB chột dạ, lại làm lố rồi, cô cười gượng:
- Vì lúc nãy em ấy nhờ tôi nói vậy với em ấy, khi biết mình quên điện thoại!
- Được rồi, tôi đi trước đây! _LHàn thấy hơi khó tin nhưng cũng không nghi ngờ quá làm gì, còn TB... 1 tầng mồ hôi bao phủ trán cô.
SoT đứng gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện, lại biết thêm chuyện TB sẽ chuyển đồ tới nhà mới sống... tất nhiên, anh còn nhớ ngôi nhà hôm bữa mà anh ở nhờ, nhà của cô giáo... của TB...
.
.
- Đứng lại!
Đang đi, tự dưng có người chặn đường mình, LHàn ngạc nhiên nhìn cậu trai trước mặt, khác với cậu học sinh trông giống “hoa công tử” lúc nãy, người này có sắc thái chững chạc và trưởng thành hơn, trông khí thế cũng ngầu bá cháy nữa. Chưa kịp mở miệng hỏi chuyện, ST đã lên tiếng trước:
- Anh có quan hệ gì với cô giáo?
- Hả? _LHàn có chút ngạc nhiên và ngẩn tò te, sau đó mới định hình lại:
- Ý cậu là cô giáo vừa rồi...
- Tốt nhất là đừng có lại gần cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua như lần này đâu! _Chẳng kịp để LHàn giải thích, ST đã hổ báo cảnh cáo. Ánh mắt khiến người khác không rét mà run, LHàn cũng không ngoại lệ, làm bác sĩ mấy năm nay, anh chưa từng thấy sợ hãi như bây giờ, cho dù lúc cầm dao mổ cũng không bằng.
ST nói xong thì bước đi, không thèm nhìn LHàn lấy 1 cái. Thật là, trong tiết thể dục, vì chán quá nên ST định lên sân thượng, ai ngờ lúc đi tới hành lang thì thấy xa xa có bóng dáng của TB đang cười và nói chuyện với 1 thằng cha nào đấy. 1 cảm giác khó chịu bộc phát trong lòng, phải cố gắng lắm ST anh mới có thể đợi 2 người đó nói xong, anh mới kiếm tới tên LHàn để cảnh cáo. Nhìn là đủ biết, là ghen đấy.
LHàn trở về bệnh viện mà lòng lại thấy buồn cười, số anh hôm nay “đào hoa” dữ, vừa bị bạn trai của TB hiểu nhầm, lại còn bị thằng nhóc học sinh thích cô giáo chặn đường. Haiz...
.
.
Rengg... Renggg... Rengggg...
Tiếng chuông ra về reo lên, lại 1 lần nữa, 1 bầu khí tự do xuất hiện, khiến ai ai cũng cười rạng rỡ. TB thì ngược lại, cứ tưởng chuông reo hết tiết là được về, nhưng nhà trường lại tổ chức họp đột xuất. Điều tệ hơn nội dung cuộc họp là chuyện 2 nam sinh thân thiết với cô giáo, mà 2 nam sinh đó là ST và SoT, cô giáo thì còn ai ngoài TB. Hiệu trưởng nghe thầy Hiệu Phó mới biết, rồi nhắc nhở TB quá chừng, nhưng cũng may, ngoài chuyện đó ra còn là cuộc họp để chuẩn bị cho đợt kiểm tra tuần tới, HT muốn các giáo viên phải đẩy nhanh tiến trình kèm cặp các học sinh để đạt kết quả cao nhất. Nói túm túm lại thì là như vậy, nhưng mất cả tiếng cuộc họp mới kết thúc.
TB bước ra phòng họp, đưa tay nhìn đồng hồ, chậc, giờ này, phải mua đồ ăn cho mẹ thì cô mới an tâm chuyển nhà chứ.
- Ra rồi à, đợi cô lâu muốn chết!
TB vừa ra khỏi cổng đã nghe cái giọng nói có thể là quen quen kia vang lên, nhíu mày nhìn sang cậu thanh niên trong bộ đồng phục của trường, áo sơ mi tay ngắn trắng với chiếc quần tây đen, đang đứng dựa vào bức tường cao lớn.
- Song Tử? Sao cậu còn ở đây?
SoT cất điện thoại vào túi, bất ngờ nhoẻn 1 nụ cười lấy lòng, bước đến cạnh TB:
- Thì chờ cô chứ ai, không phải hôm nay cô chuyển nhà à? Em sẽ phụ cô!
- Hả? Sao... sao cậu lại biết? _TB ngạc nhiên, chuyện chuyển nhà, chỉ có LHàn và mẹ cô mới biết, sao tên này lại... Đáp lại ánh ma9t1 ngỡ ngàng của TB, SoT chỉ cười xòa:
- Vì em là Dương Song Tử mà! Đi thôi! _SoT chủ động kéo tay TB đi, TB chưa kịp bước hay phản ứng gì thì có 1 giọng nói khác vang lên:
- Song Tử, em đi đâu vậy?
- Song Ngư? _SoT hơi ngạc nhiên khi thấy người bước ra từ chiếc xe kia, à, SN cũng là giáo viên, cũng phải họp giống TB mà. SN bước ra khỏi xe, không những thấy SoT mà còn thấy cả TB, anh hơi ngạc nhiên, TB định mở miệng nói gì đó thì SoT đã kéo cô đi và ngoái đầu lại nói với SN:
- Em đi học thêm với cô giáo, anh về trước đi!
Nói rồi 2 người nhanh chóng đi lên chiếc xe buýt đang ở sẵn đấy (ngẫu nhiên) và đi luôn. SN đứng đấy, nhìn theo... Đúng là chuyện mà giáo viên họp vừa rồi là có thật, nhưng điều đó không quan trọng, người khiến thằng em ăn chơi lêu lổng như SoT của anh trở nên chăm chỉ học tập và quan tâm tới mọi người xung quanh như vậy thật khiến anh cảm phục... Lúc nãy người giúp việc mới còn báo với anh là...
.
.
- Bác tài, cho chúng tôi tới khu chung cư ABC, đường xyz!
Vừa lên xe, SoT đã nói địa điểm cho bác tài và đẩy TB vào 1 ghế trống còn lại. TB ngồi ịch xuống, nghe SoT nói vậy thì lên tiếng:
Chưa kịp nói dứt lời thì SoT đã đặt bàn tay bịt miệng TB lại, TB trố mắt nhìn SoT như ý “Đang làm gì đấy, bỏ tay ra!”, đáp lại, SoT cười nhẹ:
- Cậu khỏi lo, tôi đã nhờ người giúp việc mới làm vài món tẩm bổ cho Dì Lâm rồi, khi nào người đó đưa cơm tới bệnh viện, dì Lâm sẽ nhắn tin cho cậu!
- Cái??? Cậu nói đùa...
Ting!
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên thật đúng thời điểm, TB mở điện thoại, đúng như lời SoT nói, là mẹ cô nhắn... cô liền quay sang nhìn SoT bằng ánh mắt khó hiểu, tại sao lại... SoT cười moe:
- Không cần cảm ơn, bổn thiếu gia không dám nhận đâu haha!
TB hơi lặng người nhìn SoT, anh ta là đồ ngốc sao? Hay đối với bất cứ cô gái nào, anh đều đối xử như vậy? Cứ hết lần này tới lần khác, SoT đều rất tốt với cô, dù không biết, đó có phải thật lòng hay không, nhưng... nếu cứ tiếp tục thế này... lỡ cô rung động thì làm sao...?
SoT quay người, nắm lấy vịn xe, nhìn ra phía trước và cười khẽ, trong lòng không ngừng khen ngợi tốc độ của người giúp việc mới...
Xe buýt từ từ dừng lại, và rước thêm vài người khách, trong đó có 1 bà cụ, trông có vẻ hơn 60... nhưng trong xe không còn chỗ trống nào. Vừa thấy vậy, TB đã đứng lên và nhanh chóng nhường ghế cho bà cụ, cô còn giúp bà cụ xách hành lí, trên miệng luôn giữ 1 nụ cười dịu dàng...
Thịch!
Tiếng nhịp đập của SoT vang lên rõ ràng, anh... rất muốn nụ cười đó của cô, giá như anh được như bà cụ kia, vì chưa bao giờ TB cười như thế với anh cảm thật là bất công quá đi mà!!!
**********
Quảng cáo 1 xíu hihi: ta vừa up 1 fic ngẫu nhiên All Libra, mong mấy nàng ủng hộ.
Mà các nàng, có ai thích đam mỹ thì hãy ủng hộ fic 219 của DuDu302099 nhá, đấy là bạn của ta, văn phong của nó rất tốt, tốt hơn ta nhiều ấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]