Trần Mạc Nhiên đã ngồi trong bồn tắm được một lúc lâu, nước bắt đầu lạnh nhưng y vẫn chưa chịu đứng dậy. Tần Lăng nhìn bộ y phục màu trắng được xếp gọn gàng ở trên giường, lại nhìn qua bộ y phục cũ bị y ném dưới đất. Con người này bướng bỉnh đến mức không chịu mở miệng ra nhờ vả, Tần Lăng mỉm cười sờ bộ y phục trên giường. Để xem y chịu đựng ở trong đấy được bao lâu.
Mà lúc này Mạc Nhiên sắc mặt cực kém ngồi trong nước, bên trên cởi trần lộ ra bờ vai trắng mịn, y hơi gầy nên xương quai xanh hiện lên rõ từng nét. Đã mấy lần muốn mở miệng rồi lại thôi, hết nhìn ra bên ngoài lại nhìn đám quần áo bẩn bị mình ném đi. Lúc này đứng lên không được mà ngồi lại cũng chẳng xong. Mạc Nhiên thở một hơi dài, bàn tay nắm chặt lại dùng hết sức lực miễn cưỡng mở miệng: "Tần công tử... có thể lấy giúp ta bộ y phục trên giường không?"
Tần Lăng nín cười, cuối cùng cũng chịu mở miệng. Hắn nghe thấy nhưng nghe giọng ngượng ngùng của y lại muốn trêu chọc một chút: "Hả? Thế tử nói gì ta không nghe rõ."
Do dự một lúc lâu mới mở miệng nói được câu vừa rồi, nghe Tần Lăng hỏi lại Mạc Nhiên chửi thầm trong lòng. Y nhắm hai mắt để bản thân mình bình tĩnh lại: "Ta nói, lấy hộ ta bộ y phục ở trên giường."
"A... Là bộ y phục màu trắng này sao?" Tần Lăng cầm bộ y phục tiến lại gần tấm bình phong. "Thế tử muốn tự ra lấy hay ta mang vào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/200769/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.