Trần Viễn nhíu mày: "Ngươi vui?"
"Phải ta rất vui ha ha." Trần Lâm ngồi xuống đất cười như điên loạn: "Không phải phụ hoàng thích ngươi vì ngươi có tấm lòng nhân từ, nào là thương dân như con sao? Ông ấy ghét ta độc ác không có nhân tính, nhưng hiện tại để phụ hoàng trên trời biết ngươi vì muốn tiêu diệt ta mà giết hơn bốn trăm người vô tội, hơn nữa còn là đại thần dưới trướng của mình, ngươi nói xem ông ta sẽ thất vọng thế nào đây?"
Bị nói trúng tim đen Trần Viễn khẽ siết tay lại, Trần Lâm lại tiếp tục nói: "Ngươi biết vì sao bao năm nay ta có thể dễ dàng cướp ngôi vị của ngươi mà lại không làm không? Ta chính là muốn nhìn bộ dạng của ngươi hiện tại, bị ép đến mức mất đi nhân tính! Làm một hoàng đế bù nhìn hữu danh vô thực suốt ngày chỉ biết nằm trên giường bệnh, ngươi muốn ép ta tạo phản ta liền tạo phản. Ngươi đổ tội cho ta đằng nào cũng là đường chết, dù sao không lấy được binh phù ta cũng đã đoán trước được kết cục của mình rồi, chỉ là ta muốn đến để nhìn xem ngươi thành ra dạng gì..."
Trần Viễn khẽ nở nụ cười: "Ngươi nói ngươi thắng ta, có thật không? Nên nhớ ngươi vẫn còn một đứa con rất mực thương yêu, sao không nghĩ thử hiện tại nó ra sao rồi?"
"Ngươi nói Mạc Nhiên?" Mặt Trần Lâm khựng lại một chút đứng lên bước lại gần Trần Viễn hỏi: "Ngươi... giết nó rồi?"
"Có lẽ vẫn chưa chết nhưng muốn cứu thì cũng muộn rồi."
Trần Lâm buông thõng tay xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322671/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.