"Huynh..." Sở Tiêu thực sự tức giận siết chặt tay lại chỉ hận không thể trực tiếp trói ca ca của mình quay về.
"Sở Tiêu... Đệ cũng biết tính ta cố chấp, nếu hôm nay đệ nhất quyết muốn ta quay về thì một ngày nào đó có cơ hội ta sẽ lại chạy trốn. Đệ không muốn nhìn ca ca của mình sống không bằng chết thì cho ta đi đi."
"Tứ ca sau này sẽ không hối hận?"
"Không."
Sở Tiêu thở dài quay mặt về một bên nhắm hờ hai mắt nói: "Vậy tùy huynh."
"Đa tạ." Sở Ngọc quay qua nhìn hai người Mạc Nhiên cùng Minh Nghi, khẽ gật đầu nhẹ như lời chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Bước đến bệ cửa bàn chân khựng lại một lúc, không quay đầu lại nói: "Cha mẹ... sau này nhờ cả vào đệ. Đừng làm họ thất vọng như ta."
Sở Tiêu không trả lời đợi Sở Ngọc đi khuất mới hậm hực nói: "Làm gì có chuyện không thể quên đi một người chứ? Chỉ là yêu thôi mà có gì ghê gớm đến vậy, đệ nói có đúng không Mạc Nhiên?"
"Hả?" Mạc Nhiên đang thấy buồn cho Sở Ngọc cùng Tiểu Vũ đột nhiên bị hỏi có chút giật mình, một lúc sau mới trả lời: "Ta thấy huynh ấy nói đúng mà, thà là cứ cố gắng làm mọi chuyện để được bên người mình yêu còn hơn bỏ lỡ để sau này hối hận cả đời."
"Đệ..." Sở Tiêu nghiến chặt răng quay qua nhìn Tần Lăng như muốn hỏi.
Tần Lăng mỉm cười: "Ta cũng nghĩ giống Mạc Nhiên."
"Sở Ngọc thật là si tình." Minh Nghi sụt sùi xúc động nói: "Đâu ai như ngươi, vừa khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322654/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.