Minh Nghi nghĩ mình hoảng sợ quá nên nghe nhầm nên vẫn đứng nguyên một chỗ.
"Cứu... cứu tôi.. với."
Tiếng kêu cứu rõ ràng lại phát ra, lần này không thể nghe nhầm được nữa, âm thanh ngay sát bên cạnh cậu. Dựa vào ánh trăng mờ nhạt còn có thể thấy hình như ở góc tường có thứ gì đó động đậy, Minh Nghi nuốt khan xuống một ngụm, lý trí bảo cậu nhanh chạy đi nhưng lại không cản nổi sự tò mò. Không biết trong đầu nghĩ gì mà tiến về hướng đó, cậu run run tiến lên từng bước trong màn đêm đen tối, chỗ này còn khuất ánh trăng nên càng đi chỉ còn lại một mảng đen kịt.
"Là người hay ma?" Minh Nghi run giọng hỏi.
Cậu vừa tiến lên thêm một bước, đột nhiên có thứ gì đó nắm chặt lấy cổ chân mình.
"AAAAAAAA."
Minh Nghi dùng hết sức bình sinh mà hét lên, có thể cảm nhận được thứ đang nắm lấy chân mình kia là một bàn tay lạnh ngắt. Cậu sợ đến mức ngồi bệt xuống đất liên tục đá vào thứ kia, nhưng bàn tay kia nắm lấy cổ chân rất chặt, cậu có đá thế nào nó cũng không chịu buông. Minh Nghi sợ đến phát khóc miệng còn không ngừng van xin: "Đừng đến gần ta, đừng đến gần ta!!!"
Sở Tiêu đuổi theo đằng sau nghe thấy tiếng hét lập tức chạy về phía đó, từ xa thấy Minh Nghi đang giãy giụa gào thét dưới đất vội lại gần kéo cậu lên. Minh Nghi đang hoảng sợ, đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy không kịp để ý vội theo bản năng phòng vệ trước đá mạnh vào chân Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322646/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.