Đi được một đoạn Tần Lăng ho khan nhìn về hướng khác, Mạc Nhiên cũng lảng tránh nhìn hai người trước mặt, thấy Sở Tiêu vẫn liên tục hằn học nhìn về phía mình, Mạc Nhiên mới xua xua tay nói: "Ta... ta lúc nãy đều không nhìn thấy gì."
Tần Lăng cũng vội nói: "Ta cũng thế."
Sở Tiêu giật hết đám trang sức trên người mình xuống ném cho Minh Nghi, cậu còn sợ Sở Tiêu động thủ với mình liền đưa tay lên che mặt. Mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: "Sở Tiêu ngươi đừng giận... Ta lúc đó cũng nói xin lỗi trước rồi mà, hơn nữa là tình thế nguy cấp, là nguy cấp đó ta thật sự cũng không còn cách nào khác."
Sau khi trực tiếp trút bỏ hết đồ của nữ nhân trên người mình xuống thay bằng bộ y phục thường ngày, Minh Nghi còn không dám hé mắt nhìn sắc mặt của Sở Tiêu đến một lần. Sở Tiêu nuốt cơn tức giận trong lòng, nếu người trước mặt không phải là hoàng tử, chỉ sợ đã sớm chết vạn lần trong tay hắn.
Mãi một lúc sau Sở Tiêu dùng chất giọng mang đầy sát khí cảnh cáo: "Chuyện hôm nay tuyệt đối đừng để cho một ai khác biết, nếu không..." Sở Tiêu dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh của hắn làm Minh Nghi dựng cả tóc gáy: "Dù ngươi có là hoàng tử ta cũng sẽ khiến ngươi chết không yên."
Minh Nghi không nghĩ nhiều gật gật đầu lia lịa, xe ngựa đi thêm một chút đến nơi đã được chuẩn bị sẵn ngựa, bốn người liền chuyển sang đi ngựa mới có thể đẩy nhanh tốc độ rời khỏi. Mạc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322643/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.