Nghe đến đây Tần Lăng thấy cổ họng mình nghẹn lại, bàn tay sau lưng Mạc Nhiên khẽ vuốt nhẹ như muốn an ủi. Hắn nhìn y đang nằm trong lòng mình, cảm giác tội lỗi dâng lên cao hơn bao giờ hết.
Hắn sai rồi.
Ngày đó Sở Tiêu nói, hắn tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem bản thân mình có phải đã sai rồi không. Hắn đã trả lời rằng mình không sai, tự dối lòng mình rằng bản thân không thích y, nhưng thì ra hắn sai từ đầu rồi, tất cả những việc hắn làm đều sai cả rồi.
Tần Lăng thấy giọng mình như nghẹn lại nói: "Mạc Nhiên, sau này đừng nói những câu như không còn ai bên cạnh ngươi nữa. Có ta ở đây, ta sẽ luôn bên ngươi có được không?"
Mạc Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, khẽ cắn nhẹ môi ngập ngừng nói: "Tần Lăng... thực ra ta được gả cho ngươi không phải như người bên ngoài nói, ta lần đầu gặp đã thích ngươi. Mà là..."
Biết y định nhắc đến chuyện trộm binh phù, Tần Lăng vội ngắt lời trước: "Mạc Nhiên hiện giờ trong lòng ngươi có ta không?"
Đột nhiên bị hắn hỏi thẳng như vậy Mạc Nhiên có chút ngại ngùng, Tần Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy y trả lời, nhưng hắn cũng không thúc giục mà yên tĩnh đợi.
Mãi một lúc mới thấy người trong lòng mình khẽ gật đầu một cái, hắn khẽ mỉm cười nói: "Như vậy là được rồi, ta không cần biết trước kia ngươi vì lý do gì, chỉ cần hiện giờ trong lòng ngươi có ta vậy là đủ rồi."
"Nhưng ta..." Mạc Nhiên vốn muốn nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322633/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.