Mạc Nhiên băng bó vết thương cho hắn xong cũng không còn tức giận nữa, hắn thành ra như này một phần cũng là do bảo vệ mình, nghĩ vậy nên trong lòng cũng dâng lên một tia ấm áp. Tần Lăng nhìn y mặt nhìn hơi biết lỗi nói: "Ta lần sau sẽ không bao giờ vào những nơi như thế này nữa, thật đấy.... A."
Vốn y đã không định nhắc đến nhưng hắn lại tự khơi ra, nghĩ đến mình phải chịu sự trêu chọc của đám nữ tử lúc nãy, Mạc Nhiên siết chặt mảnh vải đang băng bó vết thương cho hắn. Tần Lăng khổ sở kêu lên một tiếng, tuy đau nhưng nhìn bộ dạng tức giận này của y hắn lại có chút vui vẻ. Y như vậy... Là đang ghen sao?
"Mạc Nhiên..." Hắn nhìn vào khuôn mặt y nhẹ giọng hỏi, y chưa trả lời đợi nghe tiếp vế sau của hắn.
"Mạc Nhiên." Mạc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn hắn.
"Mạc..." Thấy hắn lại định tiếp tục gọi, y ngắt lời hắn nói: "Ngươi có gì thì mau nói đi."
Tần Lăng không vội trả lời khẽ cầm tay y lên, nắm chặt tay y trong bàn tay mình nói: "Ngươi hôm nay ở lại, sau này dù có hối hận ta cũng sẽ không cho ngươi đi nữa. Một lần buông tay là quá đủ với ta rồi, sau này ngươi có muốn đi ta cũng sẽ trói ngươi lại, ai đến gần ngươi ta sẽ giết kẻ đó. Đến một người ta giết một người, trăm người ta giết cả trăm."
Mạc Nhiên bị lời nói của hắn chọc cho khẽ mỉm cười nói: "Ta không đi đâu cả."
Cũng sẽ không hối hận...
Ở một nơi cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322631/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.