Bá phụ của Trần Lâm chính là Trịnh Bách, cũng là quốc công được tiên đế ban thưởng cho nắm giữ cả một vùng phía Bắc. Chiến công hiển hách, uy danh ngời ngợi, vì có người này làm hậu thuẫn mới khó có thể đánh đổ vương gia. Dù là hoàng thượng cũng phải e dè Trịnh quốc công vài phần, kiếp này Tần Lăng nhất định phải hạ bệ người này trước mới có cơ hội nắm phần thắng.
Tần Lăng đi đến quân doanh của Chu Liên, vị thúc thúc trung thành dưới trướng cha mình, kiếp trước cũng là người này một lòng giúp đỡ cuối cùng vì hắn mà bỏ mạng. Sau khi đã bàn bạc qua một lượt kế sách đối phó với Trương quốc công, Chu Liên gật đầu hài lòng nói: "Chỉ một thời gian không gặp mà công tử đã trưởng thành nhiều rồi, mọi thứ đều suy tính rất kĩ lưỡng đúng là làm ta mở rộng tầm mắt."
"Chu thúc quá khen, sau này còn mong người chỉ bảo nhiều." Tần Lăng mỉm cười khiêm tốn nói.
"Đúng rồi để việc này thành công chúng ta phải cần Tống Thanh Trì giúp sức, dù là nắm được chứng cứ Trương Bách lén nuôi binh mãi mã, nhưng với sức của ta chỉ sợ chưa kịp làm gì đã bị hắn hạ thủ trước rồi."
Hoàng thượng và Tống Thanh Trì vẫn luôn coi Trương quốc công và vương gia là cái gai trong mắt, chỉ đợi hai người lộ ra một chút sơ hở là diệt trừ, nếu đã thiếu cái cớ vậy thì để hắn kiếm cớ cho vậy.
Chu thúc cười lớn tự tin nói: "Con yên tâm, ta có quen một bằng hữu cũng khá thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322613/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.