Mạc Nhiên có chút bực mình cầm lấy tay hắn kéo ra một nơi khuất người, sau khi ngó xung quanh chắc chắn không có ai mới tức giận nói: "Ta đã nói mặc kệ họ đi, sao ngươi phải làm đến mức này? Ngươi cũng biết hai người kia là người của Tống thừa tướng, làm như vậy còn sợ họ không biết là ngươi bày trò?"
"Ta vốn là muốn cho hai tên kia biết ta làm, để chúng thấy đắc tội với ta sẽ nhận được kết quả thế nào." Tần Lăng nhìn thấy Mạc Nhiên mải nói, quên không bỏ tay ra khỏi cổ tay mình thì thoáng nở nụ cười. Nhìn thấy Tần Lăng không để tâm đến lời của mình, Mạc Nhiên mới vung tay ra giọng càng tức giận: "Ngươi làm việc gì cũng ngông cuồng như vậy? Nếu hoàng thượng hôm nay nhất quyết điều tra đến cùng, phát hiện ra ngươi làm thì phải làm thế nào?"
"Ngươi cũng thấy hoàng thượng không quan tâm rồi."
"Đó là do ngươi gặp may!" Mạc Nhiên không giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng: "Ngươi động tay với người của Tống Thanh Trì ông ta vốn đã ghét ngươi, cộng thêm chuyện này nhất định sẽ không chịu để yên!"
"Ta không quan tâm." Tần Lăng nhìn y tức giận, muốn đặt tay lên bả vai y dỗ dành nhưng nhớ đến lời nói khi nãy, lại thu tay về vẻ mặt có chút gian xảo nói: "Ngươi lo lắng cho ta sao?"
"Không lo lắng mà được sao..." Mạc Nhiên không nghĩ ngợi mà thốt ra, lại thấy lời nói hơi quá thân mật liền sửa lại: "Ta không muốn vì ta mà làm liên luỵ đến người khác."
Tần Lăng nghe chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322607/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.