Tần Lăng nhìn năm thanh niên đang ngơ ngác nhìn mình mà không khỏi thấy buồn cười.
"Ngươi dẫn bọn ta về đây không phải là muốn ta làm việc cho ngươi sao?" Vẫn là Minh Triết lên tiếng thắc mắc trước.
"Luyện võ, đọc sách không phải là làm việc cho ta sao?" Tần Lăng để hai tay ra đằng sau, đi đến gần Minh Triết rồi hỏi lại.
"Không phải cần chúng ta đi giết người, hay làm việc gì đại loại như thế?" Lần này là Án Lạc lên tiếng, Án Lạc là người ít tuổi nhất trong năm người, năm nay mới mười bốn tuổi. Án Lạc có khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt trong sáng vẫn còn nét ngây thơ của trẻ nhỏ, nhưng lời thốt ra lại không giống lời của một đứa trẻ chút nào.
Tần Lăng lại gần gõ lên đầu cậu một cái hắng giọng nói: "Ngươi nhỏ tuổi như vậy, đừng động một chút là chém chém giết giết được không?"
"Ta không bắt các người đi phóng hỏa giết người hay cướp của. Chỉ cần đồng ý làm thuộc hạ của ta, cứ làm những điều mình muốn, đôi khi cũng phải ra tay giết người nhưng nếu không thích thì ta cũng không ép."
Nghe Tần Lăng nói năm người không khỏi ngạc nhiên quay qua nhìn nhau như muốn hỏi, sao lại có chuyện tốt như vậy lôi họ về chỉ để họ đọc sách luyện võ? Còn bảo họ cứ làm những điều mình muốn, năm người vốn là trẻ mồ côi đã vậy còn xui xẻo bị bán vào nơi buôn bán nô lệ, ngày ngày chịu những trận đòn roi chửi rủa như súc vật.
Không ai thèm để ý họ, với đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322602/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.