Sau ngày hôm đó, Mặc Nhiên lại trở nên trầm mặc hơn chỉ ngồi yên một chỗ, đôi khi lại ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Trác Phong nhìn thấy bộ dạng này của y không khỏi lo lắng, nhìn bát cơm và thức ăn vẫn còn nguyên đành tiếp tục khuyên nhủ: "Thế tử cả ngày người không ăn gì rồi, cố ăn một chút đi. Người cứ như thế này sẽ bệnh mất."
Y không trả lời Trác Phong luôn mà nhìn ra phía cửa, được một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Hắn vẫn chưa đi sao?"
Trác Phong khó chịu trả lời: "Vẫn chưa đi, nói thế nào cũng không chịu đi, không biết lại định giở trò gì. Thế tử nếu như người còn tức giận để thuộc hạ đánh hắn một trận đi, dù có bị xử tội chết tiểu nhân cũng sẽ trút giận cho người."
Mạc Nhiên nhìn Trác Phong rồi thở dài: "Bỏ đi, cũng đều do ta. Nếu ta không xuất hiện trên đời này thì tốt rồi."
"Người sao có thể nói vậy... Mọi chuyện đều không phải do người. Người còn có ngoại tổ phụ, đừng lúc nào cũng tự hành hạ bản thân mình như thế, ông ấy hẳn sẽ rất lo lắng."
"Nhưng ta thực sự rất mệt mỏi, ta không biết mình sống trên đời này rốt cuộc với mục đích gì. Ngày trước ta cũng có ước mơ cũng muốn làm đại sự, nhưng ngươi nhìn ta bây giờ có khác gì một cái xác biết đi không?" Mạc Nhiên đã cố kìm nén nhưng vẫn không thể cản nổi giọng run lên.
Trác Phong muốn an ủi nhưng hắn không biết nói gì cho phải, y quả thật rất cô đơn.
"Ta phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322597/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.