Thực ra từ lúc nói chuyện với cha, hắn đã xác định được tình cảm của mình, hắn biết hóa ra tình cảm giành cho Giai Hy không phải là thích, hắn đơn giản muốn bảo vệ để nàng được sống hạnh phúc. Giờ đây biết Giai Hy hóa ra chỉ lợi dụng hắn, càng không có một chút tình cảm gì sót lại.
Từ trước tới nay là hắn chưa từng yêu qua một người, lúc xác định lấy Giai Hy hắn đã không gần gũi thêm ai suốt chín năm. Sau khi Giai Hy chết đi, hắn chỉ đến chốn trăng hoa để giải tỏa, không thể gọi là tình cảm.
Nhất là khi bị người đời chỉ chỏ, chê cười, hắn càng không nghĩ sẽ có ngày mình lại nảy sinh tình cảm với nam nhân.
Kiếp trước vì Mạc Nhiên thích đồ ngọt mà hắn cũng ăn đồ ngọt, hôm đó ở quán trọ không phải hắn nói dối Tu Kiệt, quả thật sau khi quen y hắn đã không ăn đồ cay nữa.
Chỉ vì ngày đó nhìn thấy y bận rộn, trên người dính toàn bùn đất chỉ để trồng một cây đào, khi đi qua thấy cây đào nhớ đến y mà hắn tự mình đào về.
Chỉ vì y dùng khăn tay thêu hoa đào, hắn cũng đã giữ chiếc khăn đó bên người. Hắn cứ nghĩ là do hận nhưng hóa ra không phải, là hắn nhìn khăn nhớ người, có chiếc khăn đó như là y ngay bên cạnh vậy.
Khi tự tay giết chết y dù thù nhà chưa báo, chưa giết được vương gia nhưng hắn lại muốn buông xuôi tất cả, cứ thế chết theo y.
Đến khi trọng sinh gặp lại hắn muốn gần gũi y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322593/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.