Nghe Giai Hy nói hắn hôn mê nhiều ngày, không ăn uống được gì nên người mới suy yếu, sau khi tỉnh có Giai Hy bên cạnh chăm sóc cũng khỏi nhanh hơn. Sau hai hôm Tần Lăng có thể tự mình đứng dậy đi ra ngoài, hít vào người không khí trong lành của buổi sáng hắn cảm thấy thật thoải mái. Suy nghĩ một lúc, hắn một mình đi đến chỗ ở của Mạc Nhiên. Từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa thấy y lần nào.
Khi hắn đến Mạc Nhiên cũng vừa từ trong phòng đi ra, thấy hắn y có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi tỉnh rồi? Sao không ở trong phòng nghỉ mà đến đây?"
Tần Lăng: "Ta ở trong phòng khó chịu nên đi ra ngoài hít thở một lúc."
Nói xong hai người cũng không biết nói gì thêm, chìm vào trong im lặng.
Mạc Nhiên nhìn hắn sắc mặt vẫn xanh xao hỏi: "Độc trong người ngươi đỡ rồi chứ?"
Tần Lăng mỉm cười: "Nhờ thuốc giải của Giai Hy đã không còn gì đáng ngại."
"Vậy thì tốt..." Hai mắt Mạc Nhiên buồn rầu trùng xuống, nghẹ giọng nói: "Không có việc gì thì ta đi trước."
Nhìn thấy bước chân của y đi hơi tập tễnh như là bị thương, Tần Lăng nhíu mày rõ là Giai Hy bảo y không bị sao mà.
"Chân của ngươi..." Tần Lăng ngập ngừng hỏi
"Không cẩn thận bị ngã, không có việc gì đâu." Mạc Nhiên ngắt lời hắn.
Tần Lăng nghe vậy gật đầu, lẳng lặng nhìn y đi xa khuất.
---
Mạc Nhiên đi đến tửu lâu trong thành, hôm nay Trần Mạc Liên cái người gọi là nhị ca của y lại chủ động hẹn gặp. Y nhìn bóng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322583/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.