Buổi sáng hôm sau, khi dùng bữa cả hai người mặt ai cũng hằm hằm sát khí, không ai mở miệng nói với nhau câu nào. Minh Nghi khẽ chạm vào khuỷu tay Sở Tiêu một cái hỏi nhỏ: "Hai người họ làm sao vậy?"
Sở Tiêu nhún vai: "Ai biết, phu thê mới cưới cãi nhau là chuyện thường."
Hôm qua khi Tần Lăng và Mạc Nhiên ra ngoài hai người liền đi sâu vào trong góc tàng thư các trốn nên không nghe thấy chuyện gì, ai ngờ hai người đi ra một cái là đi luôn. Làm y và Sở Tiêu ngồi trốn trong tủ đợi mỏi hết hai chân mới dám mò ra, sáng ra lại thấy hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau nên không khỏi khó hiểu.
Mặc Nhiên chỉ đụng đũa một chút rồi đứng dậy luôn, Tần Lăng cũng bực dọc đặt mạnh đũa xuống bàn đi về hướng ngược lại. Minh Nghi chớp chớp mắt cắn đôi đũa, tròn mắt nhìn Sở Tiêu.
Gần trưa Tống Nam Dương chạy đến tìm Tần Lăng, vẻ mặt hào hứng chưa vào đến cửa đã nghe thấy giọng: "Lam huynh, ở một chỗ không cũng chán muốn đi tham quan một vòng bảo bối của ta không?"
Tần Lăng cũng nở nụ cười, vui vẻ đáp lại: "Được thôi."
"Đệ đệ của huynh... Khụ." Tống Nam Dương nói đến "đệ đệ" lại nhớ đến cảnh hôm qua mình nhìn thấy, ngại ngùng quay mặt sang một bên ho khan một tiếng.
Biết hắn muốn hỏi Mạc Nhiên nên Tần Lăng mỉm cười nói: "Người y hôm nay không khỏe, ta với huynh cứ đi trước vậy."
"A... " Tống Nam Dương thốt lên một tiếng như đã hiểu, gật gật đầu cười lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322570/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.