Khi bữa tiệc rượu gần kết thúc cũng là lúc trời chập choạng tối, Mạc Nhiên đi rồi không quay lại nữa, trong lòng Tần Lăng cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng nhìn người đang ngà ngà say trước mặt, hắn lại rót tiếp một ly rượu đầy đưa về hướng Tống Nam Dương nói: "Nào Tống huynh ta mời huynh thêm ly nữa, hai ta mới gặp mà như tri kỉ, chỉ hận không thể gặp huynh sớm thêm một chút."
Tống Nam Dương hai má đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ cầm lấy ly rượu: "Nói rất hay... chỉ hận không thể gặp sớm hơn... uống!" Hắn đã say đến mức nói không ra chữ, cầm ly rượu lên chưa kịp đưa đến miệng đã làm rơi xuống dưới đất, đầu gục xuống bàn thiếp đi.
Tần Lăng giả vờ lay vài cái: "Tống huynh, huynh say rồi sao?" Thấy không có phản ứng gì hắn mới đẩy cô nương bên người mình ra, loạng choạng đứng dậy nói với mấy người khác: "Đại nhân của các người say rồi, nhớ hầu hạ cho tốt."
Người hầu rượu Tần Lăng từ đầu đến giờ là Tiểu Mai, nàng thấy hắn cũng say như sắp ngã, chạy lại ôm lấy cánh tay Tần Lăng mỉm cười nói: "Công tử say rồi, để thiếp đưa người về."
Tần Lăng đẩy tay nàng ra vẫy vẫy hai tên gia đinh bên cạnh: "Sao ta nỡ để một cô nương đưa ta về, ở lại hầu hạ đại nhân của nàng cho tốt đi."
Nói rồi hai tên gia đinh mỗi người một bên đỡ hắn về phòng, hắn vừa đi vừa lảo đảo như muốn dựa hẳn vào người bên cạnh. Tống Nam Dương đã cho người chuẩn bị phòng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322567/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.