Tống Nam Dương không thu được sự phấn khích, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào viên trân châu trong hộp. Cầm cũng không dám cầm vào, chỉ tiến sát lại gần ngắm nghía.
"Đây... Đây quả thực là Huyết Diệp Chi Châu?" Hắn quay qua nhìn nha hoàn bên cạnh, ra lệnh: "Mau đi gọi Hiên Viên tiên sinh lại đây."
Người mà hắn vừa gọi, trước khi đến Tần Lăng cũng đã tìm hiểu qua, Hiên Viên tiên sinh này tên đầy đủ là Hiên Viên Mân, ngày trước chuyên buôn bán làm mối cho những người muốn mua đồ cổ hoặc vật quý giá. Sau này được Tống Nam Dương thu về làm người của mình, hắn tuy thích sưu tầm kỳ trân dị bảo nhưng mắt nhìn hàng lại không tốt. Có một người bên cạnh giúp hắn kiểm định cũng là chuyện không tệ.
Hiên Viên Mân tuổi đã ngoài tứ tuần, kinh nghiệm cũng dày dặn. Vừa mới bước vào định hành lễ đã bị Tống Nam Dương xua xua tay, chỉ vào viên trân châu trên bàn: "Tiên sinh mau mau lại đây xem giúp ta vật này."
Thấy vẻ mặt của Tống Nam Dương cũng biết đồ mang đến là vật quý giá, ông không nói nhiều vuốt ve râu dưới cằm, nhìn thấy viên trân châu nhức mắt trong hộp cũng không khỏi hoảng hốt: "Huyết Diệp Chi Châu?"
Nhìn đồ trước mặt không phải là vật tầm thường, ông cũng chăm chú hơn cẩn thận nhấc viên trân châu lên tay, đưa đến chỗ sáng ngắm nghía một lúc lâu rồi gật gù: "Quả đúng là nó." Ông hướng qua nói với Tống Nam Dương: "Đại nhân, đây quả thật là bảo vật có một không hai."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322565/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.