Người họ cứu được tên là Uyển Nhi, cô vào rừng tìm thức ăn không may đi lạc đường đúng lúc gặp phải thổ phỉ, cũng may được đám người Tần Lăng cứu, không thì hôm nay có lẽ không toàn mạng trở về. Uyển Nhi nói thôn của cô cách đây không xa, sợ cô gái một thân một mình đi lại gặp nguy hiểm nên họ quyết định đưa nàng trở về. Tiện thể trời tối nghỉ lại ở đây một đêm quan sát tình hình rồi mai sẽ vào trong trấn.
Đến được thôn của Uyển Nhi trời cũng đã về chiều, gọi là thôn nhưng chỉ lác đác vài chục nhà.
"Trước kia ở đây cũng đông đúc lắm, nhưng hạn hán lâu dài khó sống, người trẻ tuổi trong làng đều đã rời đi. Chỉ còn sót lại đây những người già yếu không có sức." Uyển Nhi kể.
Minh Nghi ngó xung quanh, y chưa từng đến những nơi như vậy nên cảm thấy rất hứng thú: "Vậy còn cô nương, sao cô vẫn ở lại?"
"Trong nhà tiểu nữ còn bà bà, không thể bỏ người lại một mình rồi đi được. Hơn nữa tiểu nữ một thân một mình, tiền cũng không có còn có thể đi đâu." Uyển Nhi thở dài nói.
"Nha đầu này cuối cùng đã về." Vừa nhìn thấy Uyển Nhi một người đàn ông chạy lại hỏi han. "Bà bà của cháu lo lắng từ sáng đến giờ, đi đâu mà về muộn vậy? "
"A... Lý thúc thúc." Uyển Nhi chạy đến gần Lý thúc lo lắng hỏi: "Bà bà của cháu không sao chứ?"
"Không sao, mau về với bà đi." Nhìn thấy bốn người lạ mặt, Lý thúc lại quay qua Uyển Nhi hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-them-mot-kiep-van-phu-tam-chan-tinh/1322558/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.