Bạch Thất yên lặng lắng nghe tiếng tang thi rống xung quanh, phân biệt một chút vị trí của bọn chúng, rồi quay sang Đường Nhược nói:
“Chúng ta hiện phải đi.”
Động tác này người nọ nghe thấy rơ ràng, cũng không tiếp tục yêu cầu bọn họ kết đồng đội.
Đường Nhược liếc quan xát người đàn ông kia tầm ba mươi tuổi kia một chút, cũng không nói gì, đi theo phía sau Bạch Thất.
Người kia cũng không có rời đi, mà là đi theo phía sau bọn họ, thi thoảng quay đầu lại nhěn lại phía sau xem tang thi có đi theo xuống hay không.
Ba người từ từ đi một đường xuống dưới.
Kỳ thật lối cầu thang tang thi cũng không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có bốn con mà thôi, Bạch Thất đều muốn Đường Nhược đi lên phía trước đánh tang thi, kế tiếp hắn lại trực tiếp thuần thục đâm thủng đầu của nó.
Sau khi giết bốn con, Đường Nhược cũng đã không có như lúc trước còn cảm giác ghê tởm nữa.
Đối mặt với khuôn mặt kinh dị kia, cô đã không có còn muốn khóc, huống chi hiện giờ còn có cái nhân thể bình thường cùng có được không gian đặc thù.
Càng thêm không thể yếu thế.
Khi đi qua đại sảnh, vốn định muốn hay đi qua nhà ăn phía sau tìm xem còn thừa lương thực hay không, lại phát hiện cánh cửa nơi đó bị đóng chặt, mấy con tang thi vây quanh ở bên ngoài điên cuồng đập cửa.
Bên trong có người.
Bạch Thất nhìn thoáng qua, quyết định trực tiếp rời đi.
Phòng bếp đã có người chiếm, chính mình qua đi cũng chưa chắc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sung/41416/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.