Đường Nhược cảm thấy bản thân bị hãm ở trong một giấc mộng hết sức chân thực, tuy rằng gần đây thời gian giấc ngủ của cô càng ngày càng dài, nhưng cũng chưa từng xuất hiện một giấc mộng chân thật đến như vậy.
Trong mộng cô mặc lễ phục dài phết đất, được người bế lên từ trên mặt đất đặt lên trên một chiếc sô pha mềm mại, sau đó một số người vây quanh cô thì thầm.
“Mẹ, thuốc này hẳn là không có gì vấn đề đi? Em ấy vừa rồi trực tiếp hít thở không thông, đến tận bây giờ vẫn bộ dạng không được thanh tỉnh, sẽ không cứ như vậy chết mất đi?”
“Chỉ là chút thuốc mê, không thành vấn đề, vừa rồi con đỡ nó không phải vẫn an toàn vượt qua sao, chờ lát nữa con đưa con bé lên lầu, liền nói rằng con bé uống say, cái này mấu chốt chuyện này lại không thể sảy ra sai sót.”
“Mau lên, thời gian đã tới, nhanh mang con bé đi đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con mau đỡ con bé……”
Đường Nhược cảm thấy bản thân hoàn toàn mất khống chế mặc người bài bố, đứng thẳng, ra cửa, bước lên đài...
Trên đài thực loá mắt, rất nhiều các loại hoa tươi cùng ánh đèn lấp lánh, phía sau có một màn hình dường như đang truyền phát những hình ảnh gì đó, chỉ là cô mơ mơ màng màng, không thấy rõ lắm. Cũng không thấy rõ trước mắt mình là ai, đối với cô đang làm cái gì.
Thật làm khó cho cô sống hai mươi năm trên đời, từ nhỏ đã bị bệnh, bệnh tới như núi đảo, nhưng mà gần đây thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sung/41410/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.