Edit: Đầm♥Cơ
Mạnh Khung nhìn thấy điểm của tôi rồi, không nói một lời, anh không biết làm sao để an ủi tôi, chỉ có thể nhìn tôi kéo tóc, ngồi ở trên bậc thang, trầm mặc hồi lâu.
Đầu óc của tôi rất loạn, mới đầu khi biết thành tích của mình tôi không ngừng oán trách, một hồi oán trách tôi không nên nhảy lớp, một hồi oán trách tôi không nên bỏ khóa. Sau khi kết thúc oán trách, tôi bắt đầu hận, ai cũng hận, hận nhất chính là mình. Hận mình không đăng ký thêm nguyện vọng, hận mình tự cao tự đại không biết lượng sức, hận mình chỉ thiếu bốn điểm, chỉ cần làm đúng thêm một câu trắc nghiệm nữa là có thể được bốn điểm. Tôi ôm đầu gối, đột nhiên rất muốn ngồi mãi như vậy. Mặt của tôi nóng hừng hực, rất sợ đối mặt với Mạnh Khung, rất sợ sẽ nghe thấy người khác cười nhạo.
Đây là lần đầu tiên tôi thất bại như vậy, kiếp trước thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi cao đến dọa người, không hồi hộp gì liền đi thẳng lên đại học. Vẫn cho rằng mình sẽ không cảm nhận được cảm giác thi rớt tốt nghiệp trung học, thật không ngờ kiếp này được thể nghiệm một lần.
(Đầm: Hình như ở TQ lúc ấy thi không đậu đại học = rớt tốt nghiệp, muốn thi lại đại học phải học lại lớp 12 lần nữa ~.~)
Tôi tự giễu cười cười, rốt cuộc có chút hiểu được cảm giác của thí sinh muốn tự sát sau khi thi rớt rồi.
Mạnh Khung trầm mặc ngồi ở bên cạnh tôi, không ngừng lấy tay vuốt lưng tôi. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305856/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.