Mạnh Khung không hỏi tôi lấy tiền từ nơi nào, anh thực hành chính sách tự do mặc tôi làm, nhưng tôi lại đoán trong lòng anh thật ra đã sớm có đáp án, nhưng anh không muốn nói toạc ra với tôi, cho đến tôi dùng tiền của mình tặng đồ cho anh, Mạnh Khung mới xác định trước đó tôi trốn học, rốt cuộc là đi làm gì.
Ngày trước anh cũng thấp thỏm, sợ tôi đi internet, sợ tôi đi ra ngoài lêu lổng với người xấu. Nhưng một chữ anh cũng không nói, cứ tin tưởng tôi.
Mạnh Khung không trực tiếp đạp xe về nhà, anh đi đường xa tới siêu thị hóa gần đây, anh nói:
“Chú cũng muốn mua cho cháu bộ quần áo.”
Tôi lắc đầu một cái, tôi tới ở chỗ Mạnh Khung gần một năm, Mạnh Khung mua cho tôi vô số quần áo, nhất là quần áo mùa đông. Có mua cũng chỉ do chính bản thân anh mua.
Có lẽ vì lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, giữa mùa đông tôi mặc quần áo mùa thu đi mở cửa khiến anh khắc sâu ấn tượng, Mạnh Khung mua cho tôi quần tất rất dầy rất dầy, còn có áo khoác rất dầy để ngăn cản gió bắc lạnh tận xương.
Mạnh Khung cười kéo tôi, nói: “Đi đi.”
Lúc hai chúng tôi tranh chấp, một đứa con nít bên cạnh khóc đã tới sự chú ý của mọi người.
Đứa bé kia thoạt nhìn cũng chỉ 5, 6 tuổi, giọng non nớt mà bén nhọn, lớn tiếng khóc rống:
“Con muốn ăn —— ăn lạp xưởng! Ô ô. . . . . . !”
Tiếng khóc của nó quá lớn, nói cũng quá rõ ràng, khiến thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305832/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.