Mỗi lần thấy Mạnh Khung nhìn tôi tôi đều cảm thấy lúng túng, đó là tình cảnh rõ ràng không muốn lừa dối thế nhưng lại không thể làm gì khác. Tôi khép hờ mắt, tận lực không nhìn Mạnh Khung, chỉ nhìn Triệu Nhĩ Đóa không biến sắc.
Tôi về trễ, muộn hơn Triệu Nhĩ Đóa học cùng lớp, nhất định cần có lý do, tin tưởng Triệu Nhĩ Đóa đã giúp tôi tìm xong rồi, cho nên tôi không thể tùy tiện nói, nếu không có thể sẽ lòi.
Triệu Nhĩ Đóa vừa thấy tôi nhìn cậu ta, lập tức nói lắp: “Cái đó, Trần Khải Minh gần đây cậu thật quá đáng, kiểm tra toán được có mấy điểm nên bị giáo viên lưu lại đúng không? Còn không mau nói với chú Mạnh.”
“. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa này thật là hỏng việc nhiều hơn thành công, bịa lý do trăm ngàn chỗ hở, Mạnh Khung nhất định sẽ không tin.
Mạnh Khung dĩ nhiên không tin, anh vốn không tin tưởng lời Triệu Nhĩ Đóa nói, từ đầu tới đuôi ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm một mình tôi, anh mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn: “Đại ca, là thế phải không?”
Tôi trầm mặc một chút, đang suy nghĩ làm sao để nói với Mạnh Khung thì chú Triệu chợt vỗ Triệu Nhĩ Đóa một cái, mắng: “Liên quan gì tới mày! Đừng có mà chen miệng.”
Triệu Nhĩ Đóa lầu bầu hai tiếng, đều là oán trách.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, dừng một chút nói: “Là môn văn, theo không kịp bài.”
Mạnh Khung đi tới trước mặt tôi, đeo balo của tôi lên vai, thuận thế kéo tay của tôi, lại hỏi một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305828/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.