Một mình tôi đi vào chợ đã có người biết tôi muốn làm cái gì, đi trên đường tôi thấy có một thanh niên ngồi ở trước một cửa hàng hút thuốc lá, áo của y quá mức sạch sẽ, không hợp với cái chợ này, nhìn kỹ, khuôn mặt thậm chí có chút dáng vẻ thư sinh. Gặp tôi nhìn y, thanh niên không chút để ý hỏi tôi một câu:
“Nhóc con, bao lớn?”
Tôi dừng bước lại, nói: “16.”
Thanh niên cười từ ghế bành đứng lên, y tự nói: “Thằng nhóc này còn rất thông minh.”
Tôi biết ý y là gì, mười sáu tuổi vừa đúng không tính là lao động trẻ em. Vì vậy tôi đi tới trước tiệm của y, hỏi: “Một ngày bao nhiêu tiền?”
Thanh niên nhìn tôi từ trên xuống dưới, một lát sau đưa tay nhéo bả vai của tôi, y nói: “Đứa bé này, gầy như vậy, tôi không muốn.”
Tôi nói: “Đừng như vậy.”
Thanh niên cười ha ha, y nói nhóc thật thú vị.
Y nói: “Tôi còn chưa từng thấy qua đứa trẻ nào bình tĩnh như nhóc, nhóc nói đi, nhóc muốn bao nhiêu tiền?”
Trẻ con tới nơi này phần lớn trên mặt đều sẽ thấp thỏm lo âu, nhưng tôi lại không sợ hãi không lo lắng, còn sót lại dĩ nhiên chính là bình tĩnh.
“Có việc nào làm xong tính tiền luôn không?” Tôi hỏi.
Thanh niên xoay người dẫn tôi đi vào trong quán, y tắt điếu thuốc mới hút một nửa, cài lên trên lỗ tai, nói: “Nhóc kêu tôi là chú Trương được rồi. Tính tiền ngay à . . . . . Nhóc vẫn còn đi học sao?”
Tôi ừ một tiếng.
“Học trường nào?”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305826/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.