Sau khi về nhà tôi không căng thẳng chút nào mà ăn cơm, ngồi nói chuyện cùng Mạnh Khung một hồi đã cảm thấy mí mắt đánh nhau, mệt không chịu nổi. Nhưng Mạnh Khung lại không để cho tôi ngủ bây giờ, anh nói mới vừa cơm nước xong đi ngủ sẽ không tốt cho dạ dày, muốn tôi đi ra ngoài tản bộ loanh quanh.
Tôi nào có hăng hái đi loanh quanh tản bộ? Ngồi đọc sách một hồi, đầu lệch trên ghế sofa liền ngủ mất. Mơ hồ không biết qua bao lâu, tôi cảm giác bắp chân co rút một trận, cảm giác bất đắc dĩ ‘ lại rút gân ’ dâng lên. Tôi giật giật, thế nhưng không tỉnh. Sau đó tôi liền cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp thuần thục xoa bắp chân của tôi, nơi đó giống như bị vuốt lông, từ từ không đau.
Chờ tôi mở mắt lần nữa, cảm giác còn thoải mái hơn ngủ cả đêm nhiều, nhìn lại một chút chẳng qua chỉ ngủ có 50 phút, tôi sửng sốt một lát liền phát hiện tôi thế mà lại tựa vào bả vai Mạnh Khung.
Tôi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Mạnh Khung, đột nhiên nói:
“Cháu đói.”
Mạnh Khung cười xoa tôi đầu: “Mới có bao lâu hả? Chờ một chút đi, một lát chú đi mua gói mì.”
Tôi thấy được khổ sở từ nụ cười của Mạnh Khung. Cũng đúng, tiền ba tôi để lại cho Mạnh Khung không bao nhiêu, tiền lương Mạnh Khung cũng không nhiều, nơi nào có nhiều tiền nuôi thằng nhóc đốt tiền tôi đây. Nếu kiếp trước tôi cũng ăn nhiều như vậy, Mạnh Khung làm thế nào nuôi sống tôi?
Vấn đề này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305823/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.