Edit: Đầm♥Cơ
Dọc đường đi Mạnh Khung có vẻ rất vui mừng, anh không ngừng nói chuyện, không chút nào ghét bỏ bàn tay tôi bẩn thỉu, vẫn nắm thật chặt. Tôi đoán anh cam nguyện, nguyện ý tiếp nhận tôi giống như tám năm kiếp trước.
Chúng tôi ngồi xe buýt đến nhà Mạnh Khung, trên xe buýt không có chỗ ngồi, Mạnh Khung liền nói với một thanh niên còn trẻ tuổi:
“Đứa bé đang sốt, phiền cậu nhường chỗ ngồi được không?”
Tôi không nói gì, lúc đó tôi bệnh yếu nhỏ gầy, thanh niên đứng lên rất nhanh. Tôi có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì kiếp trước thời gian rất lâu không có ai nhường chỗ cho tôi ngồi cả.
Mạnh Khung để tôi ngồi trên đùi của anh, ôm tôi vào trong ngực, tư thế này tràn đầy thân cận cùng ý muốn bảo hộ, chắc là anh chưa từng nghĩ sẽ làm ra một động tác như thế với đứa bé lần đầu tiên gặp mặt, vì vậy anh tiến tới bên tai tôi, nói với tôi:
“Sao chú có cảm giác biết cháu đã lâu rồi nhỉ?” Môi anh không cẩn thận phả hơi thở vào lông tơ bên tai tôi, khiến tôi nghĩ đến kiếp trước anh cũng cáo biệt với thi thể tôi như vậy, tôi bất động thanh sắc né tránh.
Đúng vậy, tôi biết anh đã lâu rồi.
Cuối cùng đã tới căn phòng tôi sinh sống bảy tám năm, nhìn nền xi măng quen thuộc cùng bức tường quét sơn trắng loan lổ, cảm thấy trong phòng toát ra cảm giác lành lạnh, dùng bốn chữ ‘ nhà nghèo bốn vách ’ để hình dung nhà Mạnh Khung, thật là không thể tốt hơn.
Mạnh Khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot/1305812/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.