Chương trước
Chương sau
Tống Hi trầm mặc nhìn hình ảnh.

Mục Duẫn Tranh:

- Toàn bộ thế giới đều nhìn chằm chằm tòa núi băng này, quốc gia đã sớm làm chuẩn bị. Sẽ có tổn thất, nhưng nhân viên thương vong sẽ không nhiều lắm.

Tống Hi chỉ chỉ hình ảnh đường ven biển kết một tầng băng mỏng, nói:

- Ven biển dùng cơm, làm ruộng dùng cơm, sinh kế toàn bộ bị hủy.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc, nói:

- Đất liền phía tây xây nhiều nhà ấm nông trường cỡ lớn, bên kia người thiếu, hẳn sẽ từ đông nam di chuyển dân cư đi qua.

Tống Hi càng trầm mặc. Quốc gia bỏ vốn xây dựng nông trường lớn toàn bộ đều quốc hữu, thực hiện chế độ công điểm, đoạt được đều đưa về quốc gia thống nhất an bài, nói vậy có thể ở hạn độ lớn nhất bảo đảm thức ăn cho dân chúng trong cả nước. Nhưng chế độ công điểm cũng tồn tại tai hại rất lớn, nếu gia đình nào có gánh nặng lớn hoàn toàn ăn không đủ no, tỷ như là gia đình Ngưu Khôn từ đông bắc nông trường chạy tới.

Cuối tháng 12, toàn bộ trường tiểu học thả nghỉ đông.

Trong huyện rất nhanh thu thập ký túc xá cùng phòng học trong trường, an bài một nhóm người vào ở, người vào ở giao phí sưởi ấm cùng đồ ăn, giống như mùa đông năm trước thống nhất cung ấm, thống nhất ăn chung nồi. Bên Trầm Việt mỗi ngày đều phải phân ra mấy trung đội đến trường học luân phiên tuần tra duy trì trật tự.

Tình huống trong thành phố cũng như vậy. Niên đại tai họa, trong thành phàm là người có thể đi đều đi rồi, lưu lại phần lớn là người thường bản địa không có con đường không có chỗ cậy nhờ, dựa vào mỗi tuần mua một lần đồ ăn điền bụng. Sau khi bắt đầu mùa đông trong thành cũng thu thập ra thống nhất cung ấm, hiện tại trời lạnh không chịu nổi, dân thành phố cũng được an bài đi vào, mỗi tuần một lần lương thực cũng không tiếp tục bán, đổi thành thống nhất ăn chung nồi. Đương nhiên toàn bộ đều dựa vào tự nguyện.

Nguyên Đán Lưu Kim Bảo trở về nhà. Trường học của họ cũng thả nghỉ đông sớm, thời gian nhập học cũng chờ định sau.

Tống Hi truyền cho Trần Tiểu Bàn vài phối phương trị liệu lưu cảm cùng tổn thương do giá rét, đều là phí tổn không quá cao tài liệu dễ tìm còn có thể đại quy mô đi vào sản xuất.

Viết xong phối phương sau đó truyền đi, Tống Hi thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền đối diện một khuôn mặt to cười híp mắt.

- U, cháu trai!

Tống Hi nghiêm mặt, một tay đẩy khuôn mặt áp sát vào mặt mình, nói:

- Chú tới làm gì?

Người kia rất bất mãn:

- Tống Tiểu Hi, chú ý thái độ của cậu! Đây là khẩu khí nói chuyện với chú của mình sao?

Tống Hi lại đem người đẩy ra, không chút khách khí:

- Thiếu nhận thân thích, tôi họ Tống, chú họ gì?

Người kia nhất thời vui vẻ lên:

- Họ Khúc tên Dương, là tiểu sư thúc của cậu!

Khúc Dương cầm mặt Tống Hi đánh giá một lần, gật gật đầu:

- Không sai, thân thể tốt lên rất nhiều, ăn đồ bổ gì sao?

Tống Hi đẩy tay Khúc Dương, nhìn ra ngoài kêu:

- Mục trưởng quan!

Mục Duẫn Tranh lập tức đi vào, thấy trong nhà trống rỗng thêm một người, nhất thời rùng mình.

Tống Hi chỉ Khúc Dương, nói:

- Chém hắn.

Mục Duẫn Tranh vốn định đi trong núi luyện đao, đoản đao luôn quấn trên chân, lúc này liền rút ra đề phòng nhìn Khúc Dương. Người này có thể không làm kinh động bất luận kẻ nào lẻn vào nhà không bị phát hiện, thực lực không thể khinh thường.

Khúc Dương:

- !

Nuôi nhi đồng bất hiếu, thật ưu thương.

Chứng kiến thân dưới hơi phù phiếm của thanh niên cầm đao, nhìn nhìn lại thần sắc cũng khá hơn của cháu trai, Khúc Dương liền vi diệu.

Kháo, cháu trại lại tìm một đỉnh lô!

Khúc Dương lập tức quay đầu đánh giá Tống Hi.

Hắc hắc hắc hắc..

Tống Hi nghiêm mặt:

- Thứ nhất, hắn không sợ bị đánh, có thể yên tâm chém. Thứ hai, hắn sờ mặt của tôi.

Mục Duẫn Tranh lập tức cầm đao xông tới.

- Di?

Khúc Dương kêu một tiếng. Đao pháp nhìn hơi quen mắt, đao nhìn cũng hơi quen mắt. Cho nên nói, hắn đây là đã có cháu trai thứ hai! Cháu trai cả còn đem cháu trai thứ hai thái bổ!

Lần này quả nhiên không uổng công!

Mục Duẫn Tranh đem Khúc Dương từ trong phòng chém lui ra trong sân.

Thậm chí còn chưa đụng được góc áo của người ta.

Thanh âm đánh nhau hấp dẫn mọi người đi ra xem, đều xem ngây người.

Đường Cao:

- !

Đội trưởng quả nhiên chỉ có thể khi dễ một mình hắn, yếu phát nổ!

Tiểu Đa thấp giọng rít gào dùng móng vuốt cào cấu, bị Tống Hi nhấn đầu ngồi yên dưới đất.

Đường cao đi đường vòng dọc theo chân tường tới gần Tống Hi, tha thiết mong chờ cầu giải đáp.

Tống Hi nói:

- Sư đệ của lão gia tử nhà tôi, đến cọ cơm, không cần để ý.

Đường Cao nhất thời liền cảm thấy kính nể. Nam thần quả thật là cao nhân, người nhà vẫn là cao nhân! Chuyển nhà ngàn dặm đến cậy nhờ nam thần, mình thật sự rất anh minh cơ trí! Cho mình điểm khen!

Mục Duẫn Tranh càng đánh càng ổn, đao đao trực chỉ yếu hại.

Khúc Dương không còn kiên nhẫn, oa oa gọi bậy:

- Hai đứa nhỏ này thật quá đáng, muốn khi sư diệt tổ sao!

Tống Hi kêu Mục Duẫn Tranh ngừng, yên lặng nhìn Khúc Dương, hỏi:

- Nói đi, chú rốt cục tới làm gì?

Khúc Dương sưu một chút lướt qua phòng tuyến của Mục Duẫn Tranh vọt tới bên người Tống Hi, nắm lấy mặt hắn nói:

- Đương nhiên là đến thăm cháu trai cả của tôi, a, còn có cháu thứ hai!

Nói xong nhìn thoáng qua Đường Cao.

Đường Cao phi thường tự giác tránh né náo nhiệt.

Khúc Dương bắt mạch cho Tống Hi, gật gật đầu, nói:

- Rất tốt, cứ như vậy còn sống đi, có thể làm liền làm, đừng gia tăng thêm gánh nặng cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.