Chương trước
Chương sau
Tống Hi đành đi qua xem.

Vừa nhìn, khóe môi co giật.

Ngựu Khôn mang người vây quanh một đám dê, tiểu Đa đang ở trong bầy dê đại sát tứ phương.

Ngưu Khôn vui muốn chết. Ngày hôm qua mang theo người vào núi, đáng tiếc thu hoạch không nhiều lắm. Hôm nay còn nghe được hổ gầm, một đám người sợ tới mức gần chết, rồi lại luyến tiếc bầy dê thật vất vả mới vây quanh. Vừa do dự, bầy dê sắp thoát. Còn đang đau lòng, con chó uy phong lẫm lẫm tới rồi, một con chó vượt hẳn sức một đám người bọn họ. Chỉ nháy mắt con chó đã đánh gục vài con dê, ngay cả con dê đực hung hăng nhất đều bị cắn chết.

Tống Hi lại thở dài một hơi. Tiểu Đa đây là đem cơn tức từ con hổ cái trút lên người bầy dê sao? Thật dọa người.

Kêu nó ngừng lại, Tống Hi nhìn nhìn, trong đất nằm mười một con dê, có chết cũng có sống.

Ngưu Khôn vươn ngón cái:

- Con chó nhà anh thật không sai.

Tống Hi ôm gấu con, dẫn theo heo rừng, sầm mặt nói:

- Nó vừa rồi còn muốn một mình đấu hổ cái, bị tôi đánh một trận, đại khái cơn tức lớn.

Ngưu Khôn kinh hãi:

- Lão hổ? Thật sự có lão hổ? Thanh âm vừa rồi thật sự là lão hổ?

Tống Hi quơ quơ gấu con trong tay, nói:

- Hai lão hổ ăn một con gấu chó, gấu con bị tôi mang đi. Các anh đừng tiếp tục đi vào trong, hiện tại trong núi dã vật ngày càng nhiều.

Đám người đi mặt sau thảo luận về lão hổ.

Tống Hi cầm heo rừng ném ra, nói:

- Các anh nhiều người, giúp tôi khiêng xuống. Tôi muốn ba con dê, con lớn nhất cũng là dê đực về tôi, tôi nấu canh thịt dê. Lại thêm hai con nhỏ, thịt non.

Ngưu Khôn quay đầu nhìn anh em cột chèo của mình.

Lý Mậu Xương khoát tay nói:

- Không được, không thể phân như vậy, đều là con chó nhà cậu bắt, chúng tôi cần nhiều như vậy thật không biết xấu hổ. Như vậy, chúng tôi cần ba con, còn lại đều đưa tới nhà cậu đi.

Ngưu Khôn cũng cười:

- Nếu chỉ là chúng tôi, có thể bắt được ba con cũng đã nhiều rồi.

Tống Hi nghĩ nghĩ nói:

- Tôi thêm một con sống, cứ như vậy đi, nhanh chóng xuống núi, trở về nói với mọi người, trong núi có lão hổ.

Nhắc tới lão hổ, đoàn người đều có chút nhát gan, nhanh chóng dọn dẹp xuống núi.

Tống Hi đem heo rừng giao cho tráng lao động miễn phí, hai gấu con cũng có người tiếp nhận, tay không xuống núi.

Trở về nhà, ngoại trừ Tống Hi cần bốn con dê, Lý Mậu Xương lại cứng rắn nhét thêm một con dê cái mập nhất. Bỏ qua năm con dê, bọn họ còn chia được sáu con, đây là đã chiếm đại tiện nghi.

Ngưu Khôn vỗ vai cháu của Lý Mậu Xương, cười nói:

- Lần trước cậu nói nếu toàn bộ do một con chó bắt được tôi còn không tin, hôm nay xem như kiến thức được!

Người kia nói:

- Dê tính cái gì, vừa rồi con heo rừng kia hẳn chỉ một ngụm liền cắn chết.

Ngưu Khôn há mồm, không nói. Buổi sáng hắn cũng thấy heo rừng, cũng không dám lên tiếng liền đi vòng qua.

Chứng kiến năm con dê béo, Đường Cao vui mừng, nhất thời liền làm quyết định. Trở về nhà, nếu ngày qua không tốt, lập tức mang theo cha mẹ đến cậy nhờ nam thần. Đi theo nam thần có thịt ăn!

Dê sống băng bó vết thương khiêng ra sân sau nuôi, còn lại bốn con Tống Hi trực tiếp mổ bụng giải quyết.

Mục Duẫn Tranh coi chừng bồn lớn thu thập lòng dê.

Tống Hi nói:

- Còn lại chia ba phần, một phần đưa Toàn Căn thúc, hai phần đưa cho Lý Kỳ thúc, để cho hắn hỗ trợ thu thập xong cho chúng ta một phần là được. Anh đừng làm, nhiều như vậy còn bẩn như vậy, phải làm tới khi nào chứ!

Mục Duẫn Tranh yên lặng làm theo.

Tống Hi nói:

- Lưu lại bụng dê, tôi làm thuốc thiện nuôi dạ dày cho Đường Cao.

Mặt của Đường Cao chợt tái – nam thần tự mình làm thuốc thiện hương vị quá mỹ hảo, hoàn toàn không muốn nhớ lại!

Tống Hi nói:

- Đường Cao cậu xem gấu con, ngày mai kêu người đến đón, không biết lần này có tiền thưởng lấy hay không. Lần trước con beo còn cầm năm trăm đồng mua chân gà đâu!

Đường Cao chọc chọc gấu con, nói:

- Loại gấu này hình như cũng không phải đặc biệt trân quý.

Tống Hi hỏi:

- Con gấu không phải được bảo hộ sao? Còn phân chia chủng loại?

Trừ phi có thể vào thuốc, những vật khác Tống Hi cũng không nghiên cứu qua. Bởi vì hái thuốc cần chui núi sâu rừng hoang, tránh ngộ thương chỉ đại khái hiểu biết một chút loài được bảo hộ, nhưng giống thì không biết. Mật gấu mặc dù tốt, nhưng nếu không để bắt làm thuốc cũng không có giá trị gì.

Đường Cao dừng một chút, nói:

- Gấu chó là động vật bảo hộ nhị cấp, hiện tại niên đại này người còn ăn không đủ no..

Tống Hi nhất thời có dự cảm không hay.

Tiểu Đa đến gặm ống quần của hắn, kéo vào phòng bếp.

Tống Hi đi theo, mở nắp nồi, hít sâu một hơi. Gà đôn nấm, thật thơm!

Hai chân gà, Tống Hi mò đi ra, tiểu Đa một, mình một.

Mục Duẫn Tranh cầm hai bộ lòng dê đi vào nhìn thấy, không cẩn thận giẫm tiểu Đa một cước.

Tiểu Đa gặm chân gà xê dịch tránh né.

Tống Hi đem chân gà trong tay mình đưa tới bên miệng Mục Duẫn Tranh.

Hắn nháy mắt thả lỏng, dùng sức cắn một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.