Chương trước
Chương sau
Mục Duẫn Tranh cảm thấy Tống Tiểu Đa được Tống bác sĩ ôm trong tay càng cực kỳ chướng mắt. Đã tăng lên hơn 160-170 cân, còn động một chút lại cần ôm, Victor, toàn bộ mặt mũi loài chó trên thế giới đều bị nó làm mất hết!

Tống Hi mua chân gà kho cùng thịt đầu heo, ôm tiểu Đa đang hừ hừ vừa lòng trở về nhà.

Mục Duẫn Tranh đang ngồi nơi cửa phòng phía đông lau đao, vừa lau vừa nghĩ làm sao mới có thể đùa giỡn đao đến mức làm cho Tống bác sĩ hai mắt tỏa sáng nhất kiến chung tình.

Tống Hi nhìn sân trước sân sau một chút. Mấy ngày nay hai anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền giúp hắn giữ nhà, trong nhà thu thập thật lưu loát, nhưng trong phòng cần lạnh hơn rất nhiều. Sờ sờ đầu giường sưởi, lạnh băng băng. Tống Hi cười cười, hai anh em ở nhà mình tiết kiệm quen rồi, chỉ sợ ở lại nhà hắn cũng luyến tiếc đốt quá nhiều than.

Lần này vào núi, Tống Hi thừa dịp Mục Duẫn Tranh luyện đao cũng nhìn xung quanh một lần. Địa phương ở gần thôn trang khoảng cách một ngày lộ trình, cây cối bị chặt rất nhiều, thậm chí gốc cây lớn một chút cũng không thiếu bị cưa điện cưa rụng.

Tống Hi tính toán cần mua bao nhiêu cây giống lúc đầu xuân, có chút đau lòng.

Mục Duẫn Tranh lau đao lại liếc nhìn Tống Hi, cúi đầu. Hắn chắc chắn sẽ không nhận thức Tống bác sĩ làm sư phụ, cho dù Tống bác sĩ đã dạy hắn nhiều như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không!

Tống Hi ôm tiểu Đa vòng qua Mục Duẫn Tranh đi vào ngồi bên bếp lò ăn chân gà.

Tống Tiểu Đa ăn một miếng lại liếm ngón tay Tống Hi một cái, ăn một miếng lại liếm một cái.

Tống Hi dỗ xong con chó mập, đứng dậy trạc vào lưng Mục Duẫn Tranh:

- Nấu nước, tắm rửa.

Lần trước tắm rửa là ngày mùng một, cách lâu như vậy bẩn muốn chết.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng buông đao đứng dậy nấu nước. Trên bếp lò trong phòng khách một bình, trên bếp lò phòng phía đông một bình, rửa sạch nồi lại nấu thêm một nồi, hai bình thủy thêm hai bình nước.

Không bao lâu, Tống Hi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn bằng gỗ thô.

Mục Duẫn Tranh ngồi bên ngoài tiếp tục nấu nước, thường thường xuyên qua rèm cửa nhếch lên một góc liếc mắt nhìn vào bên trong. Mặc dù không nhìn thấy được gì, nhưng vẫn nhịn không được nhịp tim đập nhanh hơn.

Mùa đông tắm rửa không dễ dàng, cho dù trong phòng đã đủ ấm, nhưng nước vẫn lạnh rất nhanh.

Tống Hi sợ lạnh, nhấp hớp rượu kêu người:

- Lại thêm chút nước ấm.

Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt cầm bình nước đi vào thêm nước ấm, thêm xong nước vừa ra khỏi cửa lại dùng khăn mặt bưng kín mũi. Thật lâu sau buông ra, khăn lông trắng một mảnh hồng hồng.

Mục Duẫn Tranh yên lặng chạy vào phòng bếp, giặt khăn mặt, nhanh chóng che giấu chứng cớ phạm tội, bằng không sẽ bị uống nước hoàng liên!

Che giấu xong chứng cớ phạm tội, lại nhanh chóng chạy về phòng bếp phía đông, vừa nấu nước vừa chờ gọi đến, ánh mắt thập phần tan rả - nói không chừng Tống bác sĩ sẽ cho hắn hỗ trợ kỳ cọ đâu!

Tống Hi tắm xong trực tiếp bò lên giường chui vào trong chăn mền.

Mục Duẫn Tranh cầm theo hũ nước ấm vào nhà, trong lòng cực kỳ tiếc nuối.

Tống Hi nói:

- Tiếp tục nấu thêm nước tự anh tắm, ngày mai làm thuốc tắm cho anh, phối hợp matxa châm cứu điều dưỡng thân thể.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng bắt được điểm tựa. Matxa! Tống bác sĩ cấp cho hắn làm matxa! Vì thế, trên tay nhanh chóng động tác, cởi quần áo nhảy vào trong bồn tắm.

Tống Hi:

- !

Nước trong bồn kia thật bẩn, cũng đã lạnh.

Mục Duẫn Tranh quay về hướng Tống Hi triển lãm cơ ngực cùng cơ bụng đủ rồi mới chậm rãi ngồi xuống.

Tống Hi yên lặng mặc quần áo tử tế lau khô tóc mới đi ra ngoài nấu nước – Mục trưởng quan không chê nước bẩn hắn còn ngại người của Mục trưởng quan bẩn đâu, vẫn nên nấu nước sạch sẽ tắm lại thêm lần nữa đi!

Mục Duẫn Tranh mè nheo tắm rửa.

Tống Hi nấu nước.

Mục Duẫn Tranh xoay xoay cổ tay còn chưa quá lưu loát, nói:

- Không với được sau lưng.

Tống Hi quyết đoán cầm ruột dây mướp phơi nắng suốt mùa thu đi tới giúp người kỳ cọ, vừa lau liền lưu lại một dấu đỏ.

Mục Duẫn Tranh ngồi ngay ngắn ở trong thùng tắm bất động, hướng Tống bác sĩ lộ ra bờ lưng dày rộng rắn chắc cùng làn da mặc dù có chút đen nhưng thật chịu mài.

Tống Hi quả nhiên ném xuống ruột dây mướp sờ soạng một cái, sờ xong đi ra nấu nước.

Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn địa phương nhanh chóng nổi lên phản ứng dưới nước, yên lặng che mũi – lỡ như lúc Tống bác sĩ matxa không cầm giữ được thì làm sao bây giờ, thật làm khó!

Đợi cho Mục trưởng quan rốt cục mè nheo tắm sạch sẽ, trời đã tối đen.

Tống Hi cũng đã hâm lại bánh nướng áp chảo mà Lý Bảo Điền mang tới, liền kẹp cùng chân gà cùng thịt đầu heo hai người một con chó tùy tiện xong cơm chiều.

Ăn cơm xong, Tống Hi leo lên giường.

Tống Tiểu Đa ngậm một túi đậu phộng ngũ vị hương không chút do dự nhảy theo lên giường, để Tống Hi lột đậu phộng ăn.

Tống Hi cầm móng vuốt của con chó mập nhìn nhìn, sạch sẽ thật sự, hiển nhiên mới tắm rửa qua không bao lâu. Tống Hi quyết định nướng riêng cho Lý Bảo Điền một cái đùi dê – tắm rửa cho con chó lớn như vậy, khổ cực!

Mục Duẫn Tranh thật sâu nhìn một người một chó, cầm đao xoay người ra cửa, mở đèn, ngay tại cửa sổ phòng phía đông luyện đao.

Dần dần, tốc độ lột đậu phộng của Tống Hi chậm lại, số lần nhìn bên ngoài cũng nhiều hơn, người dần dần chuyển qua bên cửa sổ.

Mục Duẫn Tranh thu đao, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, xoay người chứng kiến hai cái đầu một người một chó nhìn ra cửa sổ, hơi nhếch môi. Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ soái tới mức độ làm cho Tống bác sĩ không thể dời mắt!

Hôm sau, Tống Hi chuẩn bị thuốc tắm giúp người châm cứu matxa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.