Victor hết sức bất mãn. Từng cha luôn lén lút ở dưới bàn trộm đá tiểu Đa, phá hư bác sĩ lại giả bộ nhìn không thấy!
Ăn xong cơm trưa nghỉ một lát, Tống Hi nhào bột mì làm vằn thắn, Mục Duẫn Tranh trộn gia vị ướp tôm bóc vỏ.
Đang bao vằn thắn, rất xa một trận thanh âm nhạc buồn truyền tới.
Động tác trên tay Tống Hi dừng một chút. Nghe thanh âm, hẳn là bên Trương gia kênh rạch. Ngay đêm 30, có người đã qua đời sao?
Tin tức rất nhanh truyền tới trong thôn.
Trương gia kênh rạch Trương Vân đã chết. Trương Vân hơn sáu mươi, có hai con trai, con lớn nhất đã sớm ở riêng đi ra ngoài sống một mình, lão nhân cùng con út bị ngu si bẩm sinh sống cùng nhau.
- Lúc con lớn nhất của hắn đi đưa cơm thì Trương Vân sớm đã cứng ngắc, cũng không biết đã chết khi nào. Người trong thôn bọn họ nói là chết cóng, giường đều lạnh, trong phòng trong ngoài không có than, chỉ có vài cây củi chẻ.
Lý Bảo Điền nói.
Đông lạnh chết người!
Trương Vân bị đông lạnh chết!
Con lớn nhất của hắn chạy vận chuyển trong nhà cũng kiếm được không ít tiền, năm kia còn xây nhà lầu cho cậu em vợ cưới vợ, nhưng hắn lại đem cha ruột của mình để tươi chết cóng! Lão nhân đã chết, đứa con út bị ngu si bẩm sinh thì sao? Trông cậy vào một người anh như vậy, có thể sống bao lâu!
Tống Hi thở dài, tiếp tục làm vằn thắn. Hắn không có giao tình gì với gia đình đó, cũng không ở chung trong một thôn, cũng không cần đi phúng viếng.
Mục Duẫn Tranh bốc vài nắm hoa quả khô đưa cho Lý Bảo Điền, lại tiếp tục lột vỏ tôm.
Hai tay Lý Bảo Điền cầm hộp lót dạ, cực kỳ khẩn trương. Quan quân cha của tiểu Đa cấp cho, có thể ăn sao? Không đúng, đồ vật đều là của tiểu Tống ca, đương nhiên có thể ăn! Cũng không đúng, đây rõ ràng là nhà của tiểu Tống ca, vì sao người sĩ quan này lại tùy tiện như ở trong chính nhà của mình, còn chiêu đãi khách nhân!
Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhìn Lý Bảo Điền. Nói xong còn không đi, không thấy hắn cùng Tống bác sĩ đang cùng nhau làm vằn thắn sao! Thật không có ánh mắt!
Lý Bảo Điền bị nhìn thấy rùng mình, ngồi không yên, đứng dậy bỏ chạy:
- Tiểu Tống ca, các anh vội, tôi đi trước, sáng mai tới tìm anh đi ra ngoài chúc tết a!
Cũng quên buông hộp lót dạ trong tay, trực tiếp ôm về nhà.
Lý Bảo Điền về tới nhà còn hoảng hốt, nói với anh trai:
- Quan quân nhà tiểu Tống ca bộ dạng thật hung, xem một cái đều sợ hãi!
Lý Bảo Cương đang băm cải trắng chuẩn bị buổi tối làm vằn thắn, nói:
- Đó là tại em nhát gan.
Nếu em nhìn thấy tiểu Tống làm sao sai sử người làm việc thì cũng không cần sợ, nghe lời vô cùng đâu.
Lý Bảo Điền không lên tiếng, lá gan của hắn không quá lớn, đi đường đêm một mình đều phải ca hát, thế nhưng việc này có quan hệ gì với gan lớn chứ! Người sĩ quan kia thật sự là hung, ánh mắt giống như dao nhỏ, bị xem một cái đều cảm thấy cả người rét run.
Buổi tối ăn xong vằn thắn, Tống Hi cầm rổ chuẩn bị ra thăm mộ. Lúc đi còn nhìn Mục Duẫn Tranh, nói:
- Đi theo đi, tiểu Đa xem nhà.
Mục Duẫn Tranh nhất thời có vài phần tiểu kích động. Tống bác sĩ viếng mồ mả cho Tống lão, muốn dẫn theo hắn, không mang theo tiểu Đa, điều này nói rõ việc gì!
Đi tới mộ, Tống Hi bày ra ba cái chén, rót ba chén rượu, đốt ba nén nhang.
Mục Duẫn Tranh không chút do dự liền quỳ xuống liên tiếp dập đầu ba cái.
Tống Hi đang ngồi bên cạnh đốt tiền giấy:
- !
Mục trưởng quan anh làm gì, bên trong cũng không phải cha anh!
Mục Duẫn Tranh dập đầu xong cảm giác mình có chút quá mức lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói:
- Tôi ngưỡng mộ Tống lão đã lâu rồi, Tống lão nhận được quân nhân như tôi cúi đầu!
Tống Hi:
- !
Cảm giác có chỗ nào không đúng.
Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh bình tĩnh ngồi bên cạnh bồi Tống Hi cùng nhau hóa vàng mã tiền giấy.
Tống Hi trầm mặc đốt xong tiền giấy, còn thả hai chuỗi pháo nhỏ.
Xong rồi, Tống Hi nói:
- Con chọn hắn, mang đến cho cha nhìn xem. Tư chất không tốt lắm, dù sao tuổi quá lớn, tay chân còn có chút lão, hơn nữa người còn có chút ngốc. Nhân phẩm còn có thể, trước hết tập hợp lên dùng đi, sau này gặp tốt hơn nói sau.
Tuổi quá lớn.
Tay chân đều có chút lão.
Người còn có chút ngốc.
Mục Duẫn Tranh mau chuẩn độc bắt được điểm tựa, chỉ cảm thấy lồng ngực trúng một mũi tên lại một mũi tên.
Tống bác sĩ ghét bỏ hắn như vậy?
Còn gặp tốt hơn nói sau!
Cả người Mục Duẫn Tranh đều suy sút.
Tống Hi nói:
- Đi thôi, về nhà.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đi theo về nhà.
Trở về nhà, Tống Hi rửa tay, cầm cây xiên tre cùng tài liệu nấu lẩu, bắt đầu xiên thịt.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc cùng nhau xiên thịt.
Tống Hi nói:
- Làm một nồi chua cay cùng một nồi canh suông, sáng mai cho bọn nhỏ đến chúc tết xuyến lên ăn.
Năm nay mùa màng thật sự không tốt, cực khổ làm suốt một năm cũng không kiếm trở lại, thật nhiều gia đình ăn tết cũng luyến tiếc mua thịt, càng khỏi nói mua ăn vặt cho bọn nhỏ.
Mục Duẫn Tranh dừng một chút, tiếp tục trầm mặc, trong lòng càng trầm xuống. Tống bác sĩ đối đãi nhi đồng nhà người ta còn tốt hơn đối với hắn, ngại hắn đen ngại hắn xấu ngại ánh mắt hắn lớn.
Xuyến xong hai chậu bỏ vào tủ lạnh, Tống Hi trạc trạc binh sĩ:
- Đi theo tôi.
Mục Duẫn Tranh không muốn động. Gọi hắn làm gì, thất tình đâu!
Tống Hi lôi Mục Duẫn Tranh đến cửa phòng, mở đèn, cởi áo khoác, tay cầm một thanh đoản đao dài một xích (1/3 m),hướng Mục Duẫn Tranh hô:
- Nhìn cho kỹ!
Mục Duẫn Tranh xem ngây người.
Một bộ đao pháo đùa giỡn xong, Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh.
Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh ngơ ngác, trong lòng lại rít gào lên. Mẹ nó, đã sớm đối với Tống bác sĩ lâu ngày sinh tình, hiện tại còn nhất kiến chung tình, nhưng da đen mắt to bộ dạng xấu bị bác sĩ chướng mắt, làm sao bây giờ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]