Chương trước
Chương sau
Kháo!

Lẽ ra không nên dạy bác sĩ lên mạng!

Hiệu suất học tập của bác sĩ quá kinh người!

Ngay cả từ ngữ uyên thâm như "ngớ ngẩn" (đậu bức) của mạng internet đều học xong!

Bạch Chân ôm ngực bị thương nhìn Tống Hi:

- Bác sĩ, anh đừng như vậy, thế giới vẫn thật tốt đẹp lắm đâu!

Tống Hi gật gật đầu nói:

- Nếu anh muốn tự sát có thể đem thi thể hiến cho tôi hay không? Lần trước giải phẫu cơ thể người cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, đã lâu không động đao, chỉ sợ mới lạ.

Bạch Chân chạy trở về phòng khóa trái cửa phòng chạy tới tới chỗ máy tính – em trai cứu mạng, bác sĩ muốn bắt hắn luyện đao!

Tống Hi đi gõ cửa phòng của Bạch Chân.

Bạch Chân đều bị hù chết. Bác sĩ tìm tới cửa!

Ở bên kia internet, Bạch Cẩn Chi nhìn thấy anh trai của hắn tán loạn khắp phòng, cuối cùng lao vào tủ quần áo ôm đầu ngồi xổm xuống, liền nhịn không được ấn vào huyệt thái dương. Ấn vào xong lại phát hiện đầu mình không còn đau đớn. Bạch Cẩn Chi rất muốn nói, anh trai, anh không cần đem cửa tủ quần áo đóng lại sao?

Tống Hi vẫn tiếp tục gõ:

- Ngớ ngẩn, đi ra nấu cơm, đâm châm xong còn đi hái rau dưa, trở về phơi khô.

Di, hôm nay không giải phẫu hắn? Thật tốt quá!

Bạch Chân hoan hô một tiếng chạy ra tủ quần áo đi làm cơm. Hắn chứng kiến nấm hoa lớn, buổi sáng muốn ăn nấm xào trứng gà!

Tống Hi lắc lư đi tới trước mặt cameras, mỉm cười:

- Anh của anh nấu cơm ăn thật ngon, ngày hôm qua còn làm gà ăn mày.

Bạch Cẩn Chi yên lặng đóng cửa cameras, trạc di động của Đinh trợ lý:

- Đem thực đơn của lão Phương gia sao chép một phần gởi qua.

Đến lúc đó là có thể ăn vào đồ ăn đặc sản mà anh trai hắn làm cho hắn!

Châm kim xong, Tống Hi lại dẫn người đi hái rau dưa. Hỏi Lý Bảo Điền mượn hai cái sọt, đem rau dưa trong đất toàn bộ đều hái trở về.

Lý Bảo Điền nói:

- Tiểu Tống ca, hiện tại trời nóng nực, giữa trưa hái rau dưa không tốt.

Tống Hi nói:

- Biết, không có việc gì, hái về phơi khô, nhân giữa trưa ánh mặt trời vừa lúc. Về phần cây non, dù sao tự mình ăn, không chết người là được.

Lý Bảo Điền nói:

- Vậy chạng vạng rồi anh hãy tưới, khi đó tưới là tốt nhất rồi. Giữa trưa dù thấy thật ủ rũ cũng đừng tưới, nếu tưới sẽ chết.

Tống Hi khen:

- Không sai, đều là lão nông, kinh nghiệm phong phú.

Lý Bảo Điền mím chặt môi cười.

Bạch Chân sao chép một chồng thực đơn đồ chua đi ra.

Lý Bảo Điền rửa rau, Tống Hi xắt rau phơi khô đồ ăn, Bạch Chân cân nhắc yêm đồ chua, một buổi chiều lại trôi qua.

Tống Hi lưu lại Lý Bảo Điền ăn cơm chiều.

Lý Bảo Điền do dự nói:

- Trong thôn nhiều gia đình nói đi bệnh viện thăm Lý Chính ca, mẹ của tôi hỏi anh có đi hay không.

Người lớn nhà Lý Chính thật đáng ghét, ở trong thôn keo kiệt vô cùng, nhân duyên cũng không tốt. Nhưng tóm lại cũng thuộc dòng họ này của bọn họ, mới trước đây Lý Chính ca thường dẫn hắn chơi, dù sao cũng phải đi thăm.

Tống Hi hỏi:

- Nhà cậu mua đồ hay là cho tiền?

Nhân tình người trong thôn cứ để người trong thôn đi thôi, nếu hắn bây giờ không phải là thầy thuốc.

Lý Bảo Điền nói:

- Mẹ của tôi nói bọn họ thương lượng một nhà cấp 50, sẽ không mua đồ, trời nóng, cũng không phóng được.

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy cũng giúp tôi cầm 50 đưa qua, tôi không đi.

Bệnh viện đốt tiền vô cùng, hắn cũng không muốn đi qua xem người mở miệng khóc than.

- Nha.

Lý Bảo Điền thu tiền, có chút rầu rĩ.

- Tôi chỉ là cảm thấy thật đáng tiếc cho Lý Chính ca, hôm nay có người đi xem về nói bệnh viện trả lời trên mặt Lý Chính ca khẳng định bị lưu sẹo. Tay nghề của tiểu Tống ca thật tốt a, còn có người lái máy bay tới chữa bệnh đâu!

Tống Hi cười cười:

- Đại khái là Toàn Thuận thím muốn tiết kiệm tiền cho tôi đi! Không nhắc tới việc này, đến lúc đó rồi nói sau, nếu Lý Chính ca thật lưu sẹo, tôi nghĩ cách giúp hắn xóa là được.

Lý Bảo Điền vẫn rầu rĩ:

- Trời nóng như vậy, cũng không có mưa, giếng nhà Đình Đình cũng không còn nước, hiện tại mỗi ngày từ nhà tôi đón ống nước, còn nói cần đào giếng sâu đâu!

Tống Hi quay đầu trạc Bạch Chân đang cúi đầu cắn chân thỏ, nói:

- Nhìn cho kỹ, cái gì gọi là còn sống.

Bạch Chân ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tống Hi.

Tống Hi nói:

- Từ ngày mai tôi dẫn anh đi xem gia đình nhà nông bình thường làm sao trải qua mùa hè này.

Bạch Chân nháy mắt, người khác làm sao sống, quan hệ gì với hắn!

Châm cứu xong, Tống Hi cầm mũ rơm chụp lên đầu Bạch Chân, nói:

- Đi thôi!

Bạch Chân khó hiểu:

- Đi đâu?

Châm cứu xong toàn thân hắn đều mềm nhũn, còn là giữa trưa nắng nóng, ở nhà thổi điều hòa thật tốt, hắn còn muốn viết văn đâu. Đêm qua một hơi viết ba chương, buổi sáng lúc thức dậy fan chân ái còn tạp một phần lì xì 1000 đỏ thẫm, còn mãnh liệt yêu cầu thêm chương, không siêng năng viết văn hồi báo độc giả làm sao được!

Tống Hi dắt người bước đi:

- Đi xem người khác sống thế nào, vì còn sống phải làm như thế nào.

Bạch Chân không muốn, ôm khung cửa không buông tay:

- Tôi không đi, bọn hắn sống thế nào đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Trời có nóng nực cũng không nóng tới tôi, có hạn hán cũng không khát được tôi, cho dù vất vả mệt mỏi cũng không liên quan gì tôi.

Tống Hi nhíu mày. Người này nhìn thấy ngớ ngẩn, kỳ thật lương bạc vô cùng. Tống Hi dám nói, nếu hiện tại có người chết trước mặt hắn, hắn sẽ hoảng sợ la to chết người, nhưng chỉ sợ trong lòng hắn chỉ có một câu: A, đã chết một người! Nếu chết chính bản thân hắn, hắn đại khái ở trước khi chết gọi điện cho Bạch Cẩn Chi: Em trai, anh sắp chết. Đối với mọi sự vạn vật không thèm để ý, kể cả chính hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.