“Dù sao vẫn còn sống, anh nghĩ em nên chặt đứt cánh tay đi thì hơn, chữa cái tay đó hiện giờ là không thể, cứ để như vậy là mất máu chết hoặc là nhiễm trùng”
Vĩ ngồi hít hà, đưa lời khuyên cho Tuyết Nhung
Khải Minh niệm cái gì đó trong miệng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi đỏ nhìn vào Tuyết Nhung.
Nghĩ đến tên Tí với bờ vai bị cụt tay, cô co rúm người im lặng khóc.
“Đúng đấy, hãy quyết định nhanh lên, cậu sẽ chết nếu rù rù quài, để tớ chặt nó thật nhanh, thật nhanh thôi”
Khải Minh đứng dậy lên tiếng, lấy con dao cậu giấu trong người ra, con dao là cái cậu làm trang bị khi ra khỏi kho thực phẩm.
Con dao rất lớn dùng để chặt xương, trùng hợp là lúc này cũng cần một thứ để chặt xương.
Tuyết Nhung khiếp nhìn lấy Khải Minh và con dao, cô cắn răng suy nghĩ, sau đó lau hết nước mắt.
“Được..được rồi, cậu phải chắc là chặt thật nhanh, làm đi!!”
Cô nhắm con mắt đỏ hoe quay sang chỗ khác, đưa cánh tay trái khúc khuỷu lên, tin tưởng Khải Minh giúp mình.
Ờ phải rồi, nhắm mắt như vậy đó, như vậy mới để tớ thử nghiệm được, cậu phải thử xem khi giết được người có giúp mình thăng cấp lên không.
Đầu óc Khải Minh lộn xộn suy nghĩ điên rồ nhất từ trước tới nay của mình, nhưng zombie cậu không dám ra giết, cứ ra mà gặp phải một con bất kì giống như thứ hồi nãy, chẳng phải toi mạng hay sao.
Giết người thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sot-o-tan-the-drillcoat/2438011/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.