Chương trước
Chương sau
Màn đêm cứ lặng lẽ trôi qua một cách thê lương đến nao lòng. Từng cơn gió mùa thu thoang thoảng bay qua, lay động từng chiếc lá nhỏ bên ngoài khung cửa sổ.
Trên vũ trụ bao la phủ kín bởi một màu đen huyền bí vẫn là minh nguyệt to tròn, soi sáng cả hồng trần, khắc họa lên bóng dáng người đàn ông đang ngồi tưa lưng, khép hờ mắt ngủ trên sô pha qua khung cửa sổ.
Phía giường ngủ, Sở Nhu vẫn chưa rời khỏi đứa trẻ ấy, vì thương nhớ mẹ mà cứ nắm mãi tay cô không rời.
Lúc này vì quá mắc vệ sinh nên buộc lòng Sở Nhu phải trở mình ngồi dậy, cô hướng ánh mắt xót xa nhìn về phía người đàn ông đang ngủ gật trên sô pha rồi quyết định xuống giường một chuyến, dù không vì cô thì cũng là vì nam nhân đó.
Nhẹ nhàng, từ từ rời khỏi bàn tay bé xíu của bé con, người phụ nữ liền thở phào nhẹ nhỏm. Kế tiếp lại rón rén bước xuống giường trong tâm thế hồi hộp, đến khi thân thể hoàn toàn rời xa chiếc giường thì cô mới nhẹ lòng được thêm một phần.
Việc đầu tiên cô làm chính là mở tủ, lấy ra một chiếc chăn nhỏ đi đến đắp lên người Cố Hàn. Ánh mắt nữ nhân vô tình đã rơi vào khuôn mặt tiêu sái, siêu cấp lôi cuốn của người đàn ông ấy. Biểu cảm lúc hắn ngủ thật ôn nhu, tĩnh lặng như mặt hồ yên ả, bờ môi mỏng như miếng mứt dâu ngọt ngào không ngừng khiêu khích đối phương phải đi đến và đặt lên nơi đó một nụ hôn. Và cuối cùng  Sở Nhu đã chẳng kìm được lòng ham muốn, cô cong nhẹ khóe môi, chầm chậm cúi đầu xuống, áp bờ môi non mềm của mình vào đôi môi gợi cảm ấy.
Một bước hôn trộm thành công khiến lòng cô vừa vui lại vừa ngại, có lẽ vì quá mệt nên Cố Hàn chẳng hề ra bản thân vừa bị người khác chiếm tiện nghi xong. Cô gái mang theo nụ cười bước vào toilet.
- ---------------
Bóng tối nhanh chóng qua đi, nhường chỗ lại cho bình minh thức giấc. Ánh trăng cũng dần dần biến mất khi mặt trời ló dạng, soi rọi những ánh dương lấp lánh thay thế những tia sáng dịu dàng của minh nguyệt kiêu sa.
Trong căn phòng ngủ ấy vẫn còn yên ả khi cả đôi nam thanh nữ tú vẫn chưa tỉnh dậy sau những giấc ngủ chập chờn đêm qua. Chỉ riêng đứa trẻ lúc này đã long lanh hai mắt, nghiêng đầu ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình.
Cô gái ấy nét mặt khi ngủ thật dịu dàng, cánh tay vẫn còn để qua người cậu nhóc đẻ ôm ấp, bàn tay còn lại thì vẫn âu yếm bàn tay của đứa nhỏ, mang hơi ấm đến cho cậu bé.
Lúc này phía người đàn ông bên sô pha cũng đã tỉnh giấc, hắn chau mày khi ánh sáng gắt gao bên ngoài chiếu vào, nhưng rất nhanh đã thích ứng được với hoàn cảnh.
Hắn đứng dậy làm rơi chiếc chăn trên người xuống thì mới để ý đến món đồ ấy, cúi xuống nhặt chiếc chăn lên, bất giác khóe môi mỏng khẽ cong như cười, rồi lại chuyển đôi mắt yêu thương nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường. Đồng thời cùng biết được tiểu Anh đã thức giấc.
Hắn liền bước vội đến phía giường ngủ, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy đứa trẻ đưa mắt nhìn mình, dùng ngón trỏ đặt lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng. Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi người Sở Nhu, thành công xuống giường mà không hề làm cô thức giấc.
Tiếp theo cậu bé vẫn không lên tiếng mà nắm tay Cố Hàn, kéo hắn cùng đi vào toilet.
Đến khi Sở Nhu tỉnh dậy thì phòng ngủ đã trống trơn, không nhìn thấy bóng dáng hai nam nhân một lớn một nhỏ ấy đâu nữa. Mà lúc này cô cũng cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, đỉnh đầu đau nhức như có tảng đá đè nặng, nhiệt độ trong người có vẻ như cũng cao hơn mọi khi.
Ngồi trên giường một lúc để tỉnh ngủ hẳn Sở Nhu mới xuống giường, vào toilet tìm hai người họ nhưng lại không thấy đâu thì cô mới quay trở về phòng của mình, với ý định vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống lầu tìm Cố Hàn và tiểu Anh sau. Còn sức khỏe của bản thân cô vẫn chưa cảm thấy đến mức quá chịu nên là chưa hề để tâm cho lắm.
- ---------------
Cùng lúc này dưới gian bếp hôm nay đầu bếp như dì Nga lại phải đứng nép sang một bên, nhường lại bếp chính cho Nhị thiếu đảm nhiệm. Phụ bếp như tiểu An thì lại có thêm một trợ thủ nhỏ nhắn, người đó không ai khác ngoài tiểu thiếu gia Cố Thái Anh.
"Ba nấu nhanh đi, để dì dậy còn có mà ăn."
"Cậu giỏi thì qua đây mà nấu. Đã không phụ được gì còn ngồi đó thị uy à?"
"Nếu con mà nấu được thì đã chẳng cần nhờ tới Cố thiếu quyền cao chứ trọng rồi."
Tiểu Anh khinh khỉnh đáp lời xong còn không quên bĩu môi một cái, lúc này Cố Hàn đã quay lại nhìn đứa trẻ với một câu hỏi khác đã được in sẵn trong đầu.
"Tại sao con lại đột ngột thay đổi thái độ với dì tiểu Nhu? Còn kêu ba nấu cháo tẩm bổ cho dì, con nói đi có phải trước khi đi mẹ Lan Chi đã căn dặn điều gì đúng không?"
Suy đi nghĩ lại thì Cố Hàn vẫn hoàn toàn chưa thể tin được Sở Nhu lại có thể lấy được cảm tình của một đứa trẻ trước đó đã từng rất ghét cô nhanh đến như vậy. Hắn vẫn lo Mộc Lan Chi lại có âm mưu gì nên không thể không lo nghĩ sâu xa.
"Ba đừng có nghĩ xấu cho mẹ. Hôm trước khi mẹ bỏ đi, mẹ đã ôm con vào lòng kể lại hết toàn bộ mọi chuyện trước đây mà chưa bao giờ mẹ nói cho con biết. Mẹ nói mẹ là người có lỗi, mẹ đối xử không tốt với dì tiểu Nhu là mẹ sai nên mẹ phải chịu hình phạt là rời xa tiểu Anh. Mẹ dặn con sau này phải nghe lời và yêu thương dì tiểu Nhu, vì dì là người tốt, dì cũng sẽ thương con như mẹ Lan Chi vậy. Tối qua con biết dì đã bên cạnh chăm sóc con suốt đêm nên con mới nhanh khỏi bệnh đến vậy. Cho nên con phải bù đắp cho dì là đúng rồi, dì thương con thì con cũng phải thương dì. Trước đây mẹ Chi đã dạy như thế."
Đứa trẻ hồn nhiên thành thật bộc bạch tất cả mọi  chuyện. Điều này cũng khiến những nỗi lo dư thừa trong lòng Cố Hàn vội biến mất và hắn cũng đã yên tâm hơn với việc cho người đi tìm Mộc Lan Chi trở về.
"Con hiểu chuyện như vậy là rất tốt. Là một đứa trẻ ngoan thì mới được nhiều người yêu quý!"
Cố Hàn lần đầu tiên mỉm cười với đứa con trai nhiều năm xa cách của mình. Sau đó hắn quay lại tiếp tục lo cho nồi cháo trên bếp thì điện thoại chợt reo lên.
Không nhanh không chậm, hắn lấy điện thoại từ túi quần ra, không chần chừ đã lướt qua nghe máy.
"Tôi nghe!"
[...]
"Được, vậy lập tức đưa người quay về đây."
Một cuộc gọi diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng có thể nhận ra sắc mặt của người đàn ông đang rất tốt, hắn vừa quay lại định mở miệng nói gì đó với tiểu Anh thì từ bên ngoài một nữ giúp việc tên tiểu Ngôn vội vã chạy vào thông báo với nét mặt lo lắng.
"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân ngất xỉu rồi..."1
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
*Minh Nguyệt: ý chỉ trăng sáng ngời ngời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.