Trước cục diện rối ren, Cố Hàn và Sở Nhu đã nhẫn tâm để lại một mình Cố Thành giải quyết vấn đề phía các vị trưởng bối. Còn hai người họ thì lên phòng tìm tiểu Anh để dỗ dành, khuyên nhủ.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt hai người là hàng loạt đồ đạc bên trong đang nằm vương vãi dưới sàn nhà. Cả căn phòng như một mớ hỗn độn, đứa trẻ thì ngồi quay mặt vào tường, chẳng hề đoái hoài đến có ai đang đi vào.
"Tiểu Anh..."
"..."
"Tiểu Anh, ba gọi con có nghe không?"
"..."
"Cố Thái Anh."
Lần một, lần hai rồi lần ba Cố Hàn cất giọng từ ôn nhu nhỏ nhẹ cho đến nghiêm nghị nhưng đứa trẻ ngang bướng ấy vẫn cứ lầm lì ngồi đó không hề nhúc nhích.
"Anh để em qua đó nói chuyện với thằng bé xem sao."
Thấy vậy Sở Nhu đã khẽ nói vào tai Cố Hàn rồi chậm rãi đi đến phía giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ ấy. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai cậu bé, khẽ khàng cất nên lời hỏi han:
"Tiểu Anh, con sao vậy? Con buồn bực chuyện gì sao lại không ăn cơm, cũng không chịu uống sữa. Cứ như vậy con sẽ đổ bệnh đó."
Cố Thái Anh vẫn im lặng, cậu bé lạnh nhạt gạt tay Sở Nhu ra khỏi bả vai của mình. Cố thủ không chịu thỏa hiệp.
"Dì biết con không thích dì, nhưng mà dì sẽ cố gắng chứng minh cho con thấy là dì cũng yêu thương con như mẹ Lan Chi vậy. Con không ăn, con bệnh dì cũng sẽ rất buồn, dì cũng xót lòng xót dạ nhiều lắm. Nếu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-tinh-co-thieu-cuong-the/435819/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.