Từ lúc Cố Hàn đưa Mộc Lan Chi đến bệnh viện thì Sở Nhu cũng chẳng còn thiết tha gì với bữa sáng. Cô ra phòng khách ngồi một mình, hướng mắt nhìn ra khuôn viên rộng lớn, vắng vẻ bên ngoài để chờ đợi bóng dáng chiếc xe quen thuộc của chồng mình quay trở về.
Lúc này Cố Thành từ trên lầu vừa xuống tới đã nhìn thấy Sở Nhu ngồi đó với nét mặt lo lắng, sâu trong ánh mắt là những tia u buồn, ấm ức khiến lòng anh chợt dâng lên cảm giác khó chịu.
"Có cần vì người khác mà lòng dạ không yên đến vậy không? Bữa sáng còn không chịu ăn, em không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng."
"Anh hai. Không phải em không muốn ăn mà em đang chờ Cố Hàn về cùng ăn, sáng nay anh ấy vẫn chưa ăn sáng đã vội vàng đưa Mộc Lan Chi đến bệnh viện rồi, cũng tại em nhiều chuyện nên mới..."
Càng nói đến những câu từ sau cùng thì giọng điệu của người con gái đã càng nhỏ dần. Đôi mắt long lanh ấy trước nay chưa từng buồn bã như thế, vậy mà lúc này lại vì người khác mà tự dằn vặt chính mình, trong khi bản thân cô không hề có lỗi.
Cũng chính vì tính cách quá đổi hiền lành, nhân hậu ấy mà đã khiến người đàn ông sống nội tâm, lạnh lùng như Cố Thành cũng phải mở lòng rung động, chỉ tiếc rằng anh lại là người đến sau, không thể đường đường chính chính chở che cho cô.
"Anh đã nghe chuyện sáng nay rồi, tuy không ai nhìn thấy tình hình lúc đó như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-tinh-co-thieu-cuong-the/435808/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.