Cao Luân Trình tận dụng hành động của tên trộm, băng qua đám người một cách dễ dàng. 
Tên trộm hớt hải chạy tức tốc, thi thoảng ngoái ra sau kiểm tra. 
Ra khỏi công viên, đến một con hẻm là ngõ cụt vắng người, là vắng người ngoài, trong này là đám người xăm trổ tương tự tên trộm kia. 
Cao Luân Trình trực tiếp vào trận, ra tay với chúng. 
Cả đám khoảng 9 tên cùng lúc xông vào nhưng không thể so bì, không thể đánh lại. 
Tên vừa trộm đồ sớm nhận ra điểm yếu rơi về phía mình, mang con dao nhỏ thủ sẵn trong tay. Nhân lúc Cao Luân Trình tập trung xử mấy tên còn lại, nhanh tay chém một nhát để lại vết máu đỏ trên bả vai anh. 
Cao Luân Trình khẽ nhăn mày, vết thương như đánh thức một con thú dữ, anh điên cuồng xử gọn cả đám. Và thành công lấy lại điện thoại và ví tiền đến chỗ cô. 
“Kiểm xem đủ chưa?” 
Nhìn quần áo xộc xệch, vết đánh trên mặt cùng vết máu trên vai của anh Na Y Khương liền lấy làm nghiêm trọng. 
Cô gạt ví và điện thoại sang một bên, kiểm tra vết thương trên vai anh. 
“Anh chỉ cần lấy lại đồ là được rồi, mang về vết thương này làm gì?”, Na Y Khương vô lý gắt gỏng. 
Cao Luân Trình như cười như không, “Em nói cứ như tôi có thể tạo ra vết này đấy” 
Na Y Khương kéo tay anh đi, “Đến bệnh viện trước đã” 
Cao Luân Trình nán lại, “Xượt nhẹ, không đáng kể” 
Tên đó vốn dĩ đã dùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-tai-hop-mau-mau-han-gan-ba-me/2757487/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.