Một đời người phải khóc bao nhiêu lần nước mắt mới thôi rơi?
Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ trái tim mới thôi tan vỡ?
Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ nhưng không ai có thể hiểu thấu
Lời thề ước ban đầu tuyệt đẹp cứ như hoa rơi khắp cả một trời.
Một đời người phải uống bao nhiêu ly rượu mới không biết say?
Một đời người phải say bao nhiêu lần mới không sợ bóng tối?
Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ nhưng không ai có thể hiểu thấu
Lời thề ước ban đầu tuyệt diệu cứ như hoa rơi khắp cả một trời
**
Chát!
Gương mặt tuấn tú của Mạc Nhược Băng ôm chọn bàn tay của Song Sinh Linh. Hắn không cảm thấy gì chỉ cười nắm chặt bàn nàng trên má hắn.
"Buông" - Song Sinh Linh vùng vẫy.
"Nàng giỏi lắm dám tát bản vương chỉ nàng là người đầu tiên." - Mạc Nhược Băng di di lòng bàn tay nàng vào má hắn.
"Mặt trắng bóc! Bỉ ổi! Vô liêm sỉ! Quân bất lương " - Song Sinh Linh nổi đoá lên.
Tay còn lại định giơ lên tát vào má bên kia của hắn nhưng mà hắn nhanh tay đỡ tay nàng lại. Song Sinh Linh dùng chân xác định hệ bệ chỗ hiểm của hắn. Mạc Nhược Băng thoáng run sợ mấp máy môi.
"Đừng bảo là nàng muốn tuyệt tôn ta há"
"Nếu vậy thì đã sao" - Song Sinh Linh lách chân giữa của hai chân của hắn.
Mạc Nhược Băng nhấc bổng nàng lên xoay vài vòng cưỡng chế hai chân của nàng dưới thân của hắn. Bất động tứ chi khiến Song Sinh Linh phát hoả hơn chửi rủa Mạc Nhược Băng.
"Đồ khốn! Mạc Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-linh-chau-yen-tu-dang/1567723/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.