Mạc Nhược Băng trong lòng thầm tức giận. Chết tiệt đêm nay của mình cứ thế mà bị phá hoại, nghĩ rồi liền bước ra ngoài đi theo binh sĩ kia. Cứ thế đi được một đoạn thì thấy gần nửa số quân binh đang ngồi ở một chỗ ánh mắt đờ đẫn, có gọi thế nào họ cũng không nghe, nay thế nào cũng không động đậy
Mạc Nhược Băng bước đến gần chỗ Mạc Hải San:
"Hoàng huynh thế này là sao"
Mạc Hải San không nói chỉ nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng.
Song Sinh Linh lúc nãy do ăn quá nhiều nên vừa mới đi giải quyết, trên đường trở về thấy tất cả quân lính đều tập trung một chỗ. Nàng thấy làm lạ bèn tiến đến gần
"Có chuyện gì vậy"
"Vương phi sao nàng lại ra đây mau mau trở về a, bên ngoài trời rất lạnh".
Song Sinh Linh liếc mắt nhìn Mạc Nhược Băng:
"Không cần ngươi quan tâm"
Nàng tiến đến gần một binh sĩ ánh mắt đang thất thần, rồi nhìn tất cả đám binh sĩ còn lại, lạnh lùng quay sang hỏi Mạc Nhược Băng:
"Họ bị sao vậy?"
"Ta cũng không rõ a,vương phi nàng mau trở về lều đợi ta đi bên ngoài trời rất lạnh"
"Họ chính là bị người khác dùng ma thuật thôi miên, không chữa nhanh chỉ trong hai canh giờ sau sẽ chết"- Mạc Hải San nói.
Mạc Nhược Băng nhíu mày:
"Ma thuật thôi miên?"
"Đúng vậy" - Mạc Hải San quả quyết.
"Vậy ngươi có cách chữa trị không?"
"Ta thì không có……..mà đúng lão nhị ta có a".
Song Sinh Linh trước trong tổ chức được học mọi điều. Nàng trên thông tinh văn học võ nghệ. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-linh-chau-yen-tu-dang/1567719/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.