Giang Niệm Dương dụi người vào cô, giống như một con cún nhỏ đang làm nũng. Lệ Du Huyên cười bất lực, đưa tay xoa xoa tóc anh.
“Dù sao em chạy cũng chạy không thoát khỏi anh. Nhưng mà hình như ba anh không thích em, vậy có phải hôn lễ của chúng ta sẽ không nhận được sự chúc phúc không?”
Giang Niệm Dương tựa đầu vào cô, trầm mặc. Lệ Du Huyên là người đã chịu nhiều tổn thương và thiếu thôn, vì thế anh muốn bù đắp cho cô bằng một hôn lễ tốt nhất. Thế nhưng Lệ Du Huyên càng là người rất xem trọng gia đình, cho dù thế nào có lẽ cô cũng không muốn một hôn lễ không có sự chúc phúc của người nhà bên anh. Như thế đối với cô, cũng là quá bất công.
Anh cũng muốn, cho cô một hôn lễ hoàn hảo. Đó là những gì cô xứng đáng được nhận.
Giang Niệm Dương phát hiện, anh bây giờ chỉ cần nghe thấy cô mong muốn gì, đều sẽ lập tức tìm đủ mọi cách để thực hiện. Có lẽ là yêu quá rồi, không dứt ra được nữa.
“Lệ Du Huyên, hình như anh không thể sống thiếu em mất rồi.”
“Anh thôi giùm, em nghe mà nổi cả da gà.”
Giang Niệm Dương bật cười. Trước đây anh vẫn luôn nghĩ yêu đương gì đó không hợp với anh. Đã từng tưởng tượng ra sau này dù có kết hôn với bất kì ai thì cũng là cuộc sống tạm bợ. Cuộc sống quả nhiên là toàn những điều bất ngờ, lại có một ngày anh trở thành kẻ đắm chìm trong tình yêu thế này. Nghĩ lại bản thân của những năm đó, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973828/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.