Giang Niệm Dương bảo cố gắng là bảo thế thôi, chứ chính anh cũng chứ biết phải làm thế nào mới được. Chăm sóc người khác, nói thì dễ rồi, anh lại còn chưa từng chăm sóc qua ai bao giờ thì sao biết chăm sóc cô thế nào mới đúng đây.
Yêu một người đã khó, mà theo đuổi lại còn khó hơn nữa.
Nhưng mà chỉ cần có nghị lực thì không gì là không thể. Giang Niệm Dương anh có thể thao túng cả giới giải trí, chẳng lẽ lại không thể theo đuổi một người phụ nữ nay sao?
Nói là làm, Giang Niệm Dương quyết định thực hành ngay và luôn.
Sau khi tan ca ở công ty, Lệ Du Huyên cũng bắt xe đến thẳng bệnh viện. Nghĩ lại thì hình như đoạn thời gian gần đây, cô cứ ra ra vào vào bệnh viện, riết rồi cảm thấy bệnh viện chẳng khác gì cái nhà luôn rồi, có khi bác sĩ nhìn mặt cô mãi cũng chán luôn ấy chứ.
Lệ Du Huyên thở dài, mấy hôm nữa vết thương của Tiểu Lục tháo chỉ thì sẽ xuất viện, đến lúc đó thì phải nghỉ ngơi mấy hôm cùng thằng bé cho đã mới được!
Đẩy cửa bước vào đã thấy Giang Niệm Dương đang ngồi ở sô pha, trên đùi còn để một cái máy tính, bên cạnh thì một đống văn kiện các thứ chất chồng. Trời ạ, anh mang cả nửa cái văn phòng vào trong bệnh viện luôn hay gì? Cô đã vất vả cả một ngày hôm nay với cái núi văn kiện đó, đến nỗi bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ từng câu từng chữ. Vậy mà Giang Niệm Dương không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973802/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.