Giang Niệm Dương cuối cùng cũng không nhịn được tò mò liền quay sang hỏi Tiểu Lục: “Tiểu Lục này, sao lần nào con cũng đeo khẩu trang thế?”
Chết thật, biết ngay là anh rất tinh ý, kiểu gì cũng sẽ để ý đến cái tiểu tiết này! Đeo khẩu trang để giấu mặt chỉ là phương cách tạm thời, về lâu về dài không phải cách tốt. Tiểu Lục cũng hiểu điều này, nhưng hiện tại thì đây đã là cách che dấu tốt nhất rồi. Chỉ có điều anh đột ngột hỏi thế này cũng khiến thằng bé lúng túng không biết nên trả lời thế nào cho hợp lý.
Tiểu Lục cười gượng, gãi gãi đầu đáp lại: “À, là do con cảm thấy không khoẻ, trong người đang có chút cảm cúm nên sợ lây cho mẹ và chú. Đúng rồi, con có nấu canh gừng cho mẹ, hôm hay trời cũng lạnh nên chú cũng uống một ít cho ấm bụng nhé!”
Giang Niệm Dương cười, gật đầu ôn nhu. Đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, lần nào cũng khiến anh cảm thấy cực kì yêu thích. Trong lúc Tiểu Lục đi rót canh thì Giang Niệm Dương vòng ra ngoài phong khách, xem xét một chút về căn nhà.
Tiểu Lục hơi thấp so với bếp nên phải bắc ghế mới đứng tới. Nồi canh thì có hơi lớn nên khi rót canh cũng có chút chật vật. Tiểu Lục bình thường cũng quen làm, không nghĩ hôm nay lúc đang nhón chân thì bị trượt một cái. Tô canh đang cầm trên tay cũng không giữ vững mà bay lên không trung. Đến chính bản thân mình còn sắp ngã xuống đất. Thằng né tái xanh cả mặt mày, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973778/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.