Giang Niệm Dương liếc mắt xuống Lệ Du Huyên, “ồ” một cái với vẻ mặt đầy
“hứng thú”. Lệ Du Huyên đã sâu sắc cảm nhận được, lần này thì cô thật sự không còn hy vọng gì nữa cả. Thật sự dính chặt trong cái hồ bùn này luôn rồi! Ông trời ơi, tại sao lại khổ như thế cơ chứ? Hai người thích cãi nhau thì cứ cãi, có thể đừng lôi cô vào chung hay không?
Lệ Du Huyên bây giờ ước bản thân có thể bấm cái nút rồi lập tức dịch chuyển khỏi cái chỗ chiến tranh này. Cô thật sự mệt mỏi quá đi!
Giang Niệm Dương đột nhiên lại vòng tay ôm lấy Lệ Du Huyên kéo vào lòng, anh hừ một cái rồi nhếch mép mỉa mai: “Vưu tiên sinh đúng là quý nhân rảnh rỗi. Nhưng mà anh phải biết, tôi có quyền can thiệp vào đời sống của Lệ Du Huyên, danh chính ngôn thuận là đằng khác cơ.”
Xong rồi xong rồi! Lệ Du Huyên đã cảm nhận được câu chuyện này càng nói càng đi sai hướng rồi! Cứ có cảm giác sắp sửa càng là chuyện động trời hơn nữa. Giang Niệm Dương bây giờ trên trán hiện rõ mấy vệt đen, viết hẳn bốn chữ “cực kì khó chịu” luôn rồi!
Vưu Tĩnh Khâm cười khẩy, đáp với vẻ khiêu khích: “Là vậy sao? Không biết Giang tổng định dùng quyền gì để can thiệp đây? Giám đốc và nhân viên sao? Như vậy thì cũng quá độc tài rồi đấy!”
Khung cảnh này nhìn sao cũng thấy không đúng. Sự việc có nghiêm trọng tới mức phải cãi nhau thế này đâu. Nhìn cái khí thế này mà xem, không biết còn tưởng hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973775/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.