Lệ Du Huyên nhanh chóng vận dụng bộ óc thông minh của cô, vội chạy đến bắt lấy tay anh.
“A! Cái đó… anh Giang à, anh quay về gấp gáp như vậy đã ăn tối chưa?”
“Tôi ăn trên máy bay rồi.”
“Ơ… à, thế anh đã tắm chưa? Hay là đi tắm một cái rồi đi ngủ cho khoẻ nhé.”
“Không cần đâu, tắm khuya không tốt cho sức khoẻ.
“Vậy… vậy anh…”
Lệ Du Huyên đã cố tìm ra một đống lí do trên đời mà vẫn không thể trì hoãn được anh. Trời ơi cái con người này sao lại không biết phối hợp với cô chút nào cả vậy? Như thế này thì không phải sẽ lộ ra liền hay sao?
Giang Niệm Dương nhíu mày khó hiểu, Lệ Du Huyên lại đột nhiên quan tâm tới anh như vậy là có ý gì? Mọi khi cô không chống đối anh thì cũng là cái vẻ không muốn quan tâm tới, sao đột nhiên lại hỏi han nhiều như vậy?
Người phụ nữ này tính khí thất thường, thật không thể đoán trước được.
“Tôi ăn rồi, uống rồi, cái gì cũng xong hết rồi. Cô không cần phải lo. Tôi vào xem Tiểu Kiệt một lúc.”
Trời đất, anh trả lời một loạt như thế là muốn chặn họng cô đây mà. Cô thật sự không còn gì để hỏi nữa rồi. Nếu cứ thế này thì lúc mở cửa ra cô biết phải giải thích thế nào với anh đây.
Trong đầu Lệ Du Huyên đã vẽ ra khung cảnh cực kì cẩu huyết. Giang Niệm Dương nhìn thấy Tiểu Lục giống hệt Tiểu Kiệt, sau đó sẽ cho người điều tra. Sự việc một khi sáng tỏ sẽ bắt lấy Tiểu Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/973749/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.