Tiểu Kiệt đẩy cửa bước vào, Lục Thành còn đang ở phía sau năn nỉ đủ điều. Bốn mắt nhìn nhau, khung cảnh im lặng đến đáng sợ.
Đột nhiên Lệ Du Huyên reo lên vui vẻ: “Tiểu Lục, sao con vào được đây!”
Kỳ lạ thay, thằng bé này lại có ngoại hình hệt như Tiểu Lục của cô, chỉ khác mỗi màu mắt. Lệ Du Huyên hơi ngớ người một hồi suy nghĩ, lẽ nào là thằng bé này biết cô đến hang cọp làm chuyện nguy hiểm nên mới đến giải cứu à? Trời ơi! Quả là con trai tốt của cô!
Đến lúc này, Lệ Du Huyên đã hoàn toàn nhận lầm Tiểu Kiệt thành con trai của mình là Tiểu Lục.
Phản xạ của Lục Thành đến lúc này mới hoạt động lại, anh ta chỉ vào mặt cô mà hét lớn: “Ăn trộm?”
Lệ Du Huyên nhìn lại bản thân mình, mặc một bộ đồng phục nhân viên vệ sinh mà điệu bộ thì lén lút, trên tay còn cầm một chiếc bình hoa giá trị đắt đỏ. À, đúng là dễ hiểu lầm thật!
Cô vội đặt bình hoa lại chỗ cũ, không đợi Lục Thành phản ứng lại mà chạy đến nắm lấy tay của Tiểu Kiệt kéo đi.
“Mau chạy thôi!”
Tiểu Kiệt bị cô ôm chạy đi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục Thành nhìn thấy Lệ Du Huyên ôm lấy tiểu thiếu gia của anh ta, không còn quan tâm gì đến cái tội danh ăn trộm kia nữa mà trực tiếp chụp lên đầu cô một cái tội danh lớn hơn. Anh ta đứng giữa hành lang mà lấy hết sức bình sinh để hét lên: “Người đâu, tiểu thiếu gia bị bắt cóc rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-sinh-lem-linh-ke-hoach-dua-mami-ve-nha/236798/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.